Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 312: C312: Lôi kẻ này ra ngoài




“Cậu không thể vào trong”, bên ngoài phòng thay đồ, các bác sĩ chặn Mạnh Thanh Vân lại.

“Cút ra, tôi có chuyện gấp”, Mạnh Thanh Vân đẩy mọi người ra rồi xông vào trong.

Hản không hiểu sao Dã Lang đi giết thần y Trương mà giờ thần y Trương lại bình yên vô sự xuất hiện ở đây. Hăn chỉ biết, bây giờ là cơ hội cuối cùng của hẳn.

Nếu như muộn chút nữa, thần y Trương vào phòng phẫu thuật thì tất cả sẽ thành tro tàn luôn.

“Tôi nói cho các người biết nhé, tôi là người của nhà họ Mạnh ở Thượng Đô, các người thử động vào. tôi xem?”, hẳn nói một câu hù dọa các bác sĩ ở đây, sau đó đẩy cửa phòng thay đồ ra, nhìn vào người trạc tuổi hẵn ở bên trong phòng nhưng chỉ cảm thấy kỳ quái.

Người thanh niên trẻ tầm hai mươi tuổi mà có thể đánh bại được Hàn y sao?

“Anh chính là thần y Trương?”


Ánh mắt Trương Trần bình tĩnh quét qua Mạnh Thanh Vân, thản nhiên nói: “Có chuyện gì sao?”

Mạnh Thanh Vân liếm môi một cái, nhìn xung quanh không có người, lên trước một bước, nhỏ giọng nói: “Tôi đến từ Thượng Đô, chỉ cần thần y Trương giúp tôi thì muốn cái gì, thần y chỉ việc lên tiếng. Anh thấy sao?”

“Ố?”, Trương Trần cười híp mắt nhìn Mạnh Thanh Vân.

Hắn không nói vòng vo, nói thẳng luôn: “Thần y Trương! Chỉ cần anh làm gián đoạn thời gian, đừng ra tay cứu Trương Quốc Hồng hoặc nói cho Phương Thủy Y và mọi người biết anh là do tôi tìm đến. Nếu sau này anh muốn lên Thượng Đô, tôi sẽ mở đường giúp anh, anh thấy sao?”

Trương Trần chau mày, anh không ngờ Mạnh Thanh Vân lại ác độc đến vậy. Để Phương Thủy Y có cảm tình với mình mà hắn dám nghĩ ra cách như này.

“Nhà họ Mạnh ở Thượng Đô là cái thá gì?”, Trương Trần lạnh lùng nói.


Mạnh Thanh Vân ngây người ra, lế nào vị thần y này chưa từng nghe đến nhà họ Mạnh ở Thượng Đô?

Dù sao thì gia tộc ở Long Quốc cũng có quá nhiều nhưng thật sự có thực lực thì không phải nhiều. Hắn cười, giải thích: “Anh có biết tập đoàn Mạt Lâm ở Hoài Bắc không? Nhà họ Mạnh của tôi ở Thượng Đô cũng tầm như vậy”.

Trương Trần thay xong quần áo vô trùng, Trương Quốc Hồng không còn nhiều thời gian nữa, anh không có hứng thú nói tiếp với Mạnh Thanh Vân nên lúc này kéo cửa phòng, hừ lạnh nói với các bác sĩ ở bên ngoài: “Kẻ này là ai vậy, ai cho hắn tự ý vào phòng?”

“Thần y Trương xin chớ nóng giận”, đám bác sĩ này coi thần y Trương là thần tượng nên vừa thấy anh nổi nóng là lập tức có hai người lên trước kéo Mạnh Thanh Vân ra.

“Bảo vệ đâu! Lôi kẻ này ra ngoài”, một bác sĩ có địa vị khá cao hạ lệnh.

“Thần y Trương! Anh thật sự không cân nhắc đến những lời tôi nói sao? Anh đừng lấy tiền đồ của mình ra quyết định chứ?”, Mạnh Thanh Vân hét lên.

“Nhà họ Mạnh lấy ở đâu ra dũng khí lớn thế?”, Trương Trần cười lạnh thầm nói. Nếu như tên Mạnh Thanh Vân này biết một thân phận khác của anh thì không biết hắn sẽ nghĩ thế nào?

Lúc lôi Mạnh Thanh Vân ra ngoài, Trương Trần lớn bước đi vào trong phòng phẫu thuật, các y tá đã chuẩn bị xong lúc này đẩy những đồ cần cho cấp cứu, sau cùng là các bác sĩ tài năng của bệnh viện.

Họ muốn tận mắt nhìn xem vị thần y Trương này sẽ trổ tài như nào.