Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 308: C308: Chúng mày là aï




Một số phóng viên đã nhận được tin và tới bên cạnh bệnh viện chờ, những tin tức sốt dẻo như thế này sao có thể thiếu bọn họ được.

Mặt trời sắp xuống núi, trên đường Đông Xuyên có ba chiếc ô tô đang lăn bánh. Chiếc đầu tiên và chiếc cuối cùng là xe của hiệp hội y học, chiếc ở giữa là xe của Trương Trần và Triệu Chí Hào.

Ba chiếc xe đang chạy thì một chiếc Toyota Prado lao tới từ đằng xa, đụng thẳng vào chiếc xe ở giữa.

"Cậu Trương, cẩn thận!", Triệu Chí Hào hoảng hốt, ông ta vội vàng nắm chặt vô lăng, nhưng dù vậy thì chiếc Prado này vẫn đụng mạnh vào, BMW của Triệu Chí Hào bị xô đi ba mét, suýt nữa thì bị lật xe.

"Kẻ nào?"

Triệu Chí Hào quát to, bốn, năm người trên xe sau và xe trước cũng bước xuống, nhìn chiếc Prado kia bằng ánh mắt không mấy thân thiện.

Ngay cả xe của Trương thần y cũng dám đụng, chán sống thật rồi!

"Anh à, tôi, tôi xin lõi, hôm nay tôi mới lấy bằng, không hiểu cho lắm..."


Một người đàn ông cao lớn bước xuống từ trên ghế lái, khuôn mặt của anh ta hơi đen, cạnh trán xăm hình đầu sói, trông khá là hài hước.

Triệu Chí Hào hơi híp mắt lại, ông ta đang định nói gì đó thì người đàn ông cao lớn ấy bỗng đá vào ngực Triệu Chí Hào.

Lực công kích mạnh mẽ khiến Triệu Chí Hào quặn đau, sau đó ông ta cảm thấy cơ thể mình ngả về phía sau.

Cú đá này làm Triệu Chí Hào không đứng lên được. Ông †a ôm chặt lồng ngực nằm cuộn mình trên mặt đất, hét to: "Cậu Trương, cẩn thận..."

"“Lách cách!"

Một tiếng vang vọng tới, người đàn ông cao lớn kia rụt chân về, một chiếc dao găm xuất hiện trong tay gã. Gã đảo mắt nhìn xung quanh, nói bằng giọng lạnh lùng: "Không liên quan đến chúng mày, muốn sống thì ngoan ngoấn đứng im cho tao!"

Lúc này những người khác trong chiếc Prado cũng kéo nhau xuống, mỗi người cầm một con dao. găm.

Vừa nhìn đã biết những tên này thường xuyên đánh đấm giết chóc, người của hiệp hội y học đâu dám nhúc nhích gì.


"Thằng Trương, ra đi, mày có thể gọi tao là Dã Lang!", người đàn ông cầm đầu chỉ dao găm về phía Trương Trần và nói.

"Chúng mày là aï?"

"Người lấy mạng mày, đương nhiên, nếu mày phối hợp thì không hẳn là không giữ được mạng", Dã Lang lạnh lùng nói rồi đá văng cửa xe BMW ra.

Trương Trần đeo khẩu trang, anh buồn cười lắc đầu, sau đó lập tức lạnh giọng nói: Mạnh Thanh Vân cử chúng mày tới đúng không? Hắn thật to gan, chúng mày có biết tao là ai không?"

"Không quan trọng, nhận tiền thì phải xử lý rắc rối cho người ta", Dã Lang đã bắt đầu mất kiên nhẫn, gã đâm dao găm tới, Trương Trần bật ra sau, mở cửa xe bên kia ra rồi xuống xe.

"Cậu Trương chạy đi, tôi đã báo cho Tôn Khuê Sơn rồi, ông ta sẽ dẫn người tới ngay!", Triệu Chí Hào thấy vậy thì hô lên.

Trương Trần như chẳng hề nghe thấy, anh liếc nhìn đám người phe Dã Lang, trên người dần tản ra sát khí lạnh lùng.

Đám người này không phải côn đồ hay vệ sĩ gì cả, nhìn tư thế đứng và vũ khí mà chúng cầm thì rất giống với lĩnh đánh thuê chuyên hoạt động phi pháp.

Ngay sau đó, một con dao găm đâm về phía cổ Trương Trần, khiến anh càng khẳng định suy đoán của mình hơn.

"Muốn chết!", trên người Trương Trần ngập tràn sát khí. Anh tin rằng Mạnh Thanh Vân không có gan giết người có thân phận như mình, nếu không dù anh là ai thì chuyện này cũng không kết thúc đơn giản như thế.