Mọi người đều biết lúc trước Trương thần y chỉ là một người bình thường, có người nói anh không xứng đại diện cho Long Quốc, Trương thần y cũng không phản bác, chỉ một mình bước lên sàn thi đấu.
Anh lớn tiếng tuyên bố, không để anh đại diện Long Quốc thì anh cũng chẳng thèm, anh sẽ đại diện cho Trung y của Long Quốc, đại diện cho cốt khí của Long Quốc.
Trong cuộc so tài ấy, từ kiến thức cơ bản, cách châm cứu cho đến hiệu quả thực tế khi chữa trị cho bệnh nhân của anh đều hơn xa Hàn y, Hàn y còn vì thế mà loại bỏ quốc tịch Hàn của Trương thần y.
Từ đó về sau, tin tức về Trương thần y như chìm xuống biển, không ai thấy bóng dáng đâu nữa, chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Vậy mà bây giờ Trương Trần lại nói là mời nhân vật ấy tới, đang ăn nói hàm hồ hả?
"Trương Trần, chém gió ít thôi, sắp thành bão.luôn rồi!", Mạnh Thanh Vân cười lạnh nói. "Nếu tôi mời được thì sao?"
"Chỉ dựa vào tên phế vật như anh, nếu thật sự mời được, tôi sẽ bò từ tầng ba này ra khỏi bệnh viện", Mạnh Thanh Vân nói. Hắn không tin Trương Trần lại mời được Trương thần y tới, tưởng rằng mình cũng họ Trương thì người ta sẽ nể mặt sao? Nằm mơi
Chuyện này còn buồn cười hơn cả vụ Vương Hiển Chỉ lúc nấy.
"Được!", Trương Trần gật đầu.
"Nếu anh không mời được thì sao?", Mạnh Thanh Vân nói.
"Đương nhiên là tôi cũng sẽ như anh!"
"Không được!", Phương Thủy Y vội vàng nói: "Trương Trần, anh đừng khoác lác nữa, anh muốn bò ra ngoài thật sao? Đến lúc đó e là anh sẽ lên đầu trang tin tức mất!"
Trương Trần nhún vai, anh cười nói: "Đó là nếu anh thua, nhưng anh sẽ không thua, em cứ chờ mà xeml"
"Anh..., Phương Thủy Y cạn lời luôn rồi. Cô đã sống với Trương Trần bao năm, đến giờ cô vẫn không biết Trương Trần lấy đâu ra cái sự tự tin ấy nữa.
Lúc này, một y tá chạy từ tầng trên xuống, tới chỗ bọn họ rồi sốt sắng nói: "Chủ nhiệm Hàn, cấp trên nói rằng lát nữa Trương thần y sẽ tới đây, bảo chúng ta mau chóng tới đó, ông xử lý những chuyện dang dở nhanh lên nhé!"
"Cái gì?", mọi người khiếp sợ, bác sĩ phẫu thuật chính cũng nghệt mặt ra.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, chẳng lẽ chính thằng nhóc này đã gọi tới thật sao?
Bác sĩ phẫu thuật chính chẳng buồn quan tâm ai gọi tới, ông ta lập tức xông vào phòng phẫu thuật bảo những người trong đó chuẩn bị thuốc kiềm chế bệnh tình của Trương Quốc Hồng, sau đó lớn tiếng nói: "Trương thần y tới thật rồi, tám mươi, chín mươi phần trăm là mẹ cô sẽ được cứu. Người ta là nhân vật lớn đấy, tuyệt đối không được thất lễ, tôi phải đi họp đây!"
Phương Thủy Y không nghe được gì cả, cô nhìn Trương Trần bằng ánh mắt phức tạp, rất lâu sau mới do dự nói: "Trương, Trương Trần... Anh gọi tới thật hả?"
"Không thể có chuyện đó được!", Mạnh Thanh Vân lập tức nói.
"Thủy Y, cô nghĩ lại đi, Trương thần y là ai cơ chứ, sao anh ta lại mời được!"
Trương Trần nhún vai, anh nói: "Trương thần y tới thì chắc là lần này không sao nữa rồi, đến lúc đó anh sẽ cảm ơn người ta, em cứ chờ ở đây đi, anh còn việc phải làm!"
Trương Trần vừa nói vừa đi xa, Trương thần y xuất hiện thì anh nhất định phải biến mất, anh có biết phân thân đâu.
Còn chuyện nói rõ thân phận ra với Phương Thủy Y thì càng không thể được.
"Anh Mạnh, làm phiền anh rồi, bây giờ tôi phải đi mua chút quà cáp, đến lúc đó tôi cần cầu xin người ta, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ", Phương Thủy Y vội vàng nói rồi chạy ra ngoài.
Trong phòng khám, Chu Viên Viên đang khuấy thuốc bôi cho Trương Trần, cô ta bĩu môi nói: "Chẳng phải bình thường anh hay đeo khẩu trang sao? Vì sao lần này lại thay đổi khuôn mặt, không thấy mệt àI!"
"Mệt, tôi cũng thấy mệt, nhưng đây chẳng phải là cuộc sống sao?"
Trương Trần cảm thán một câu, anh lấy ngón tay phết thuốc bôi mà Chu Viên Viên vừa khuấy, sau đó bôi lên mặt mình.
Lần này anh xuất hiện, chắc chắn sẽ làm mọi người xôn xao, nhỡ đâu ai đó giật khẩu trang của anh ra trong lúc bối rối thì anh đừng mong được yên ổn, chắc chắn nhà họ Trương cũng sẽ chú ý tới.
Khuôn mặt của Trương Trần dần dần thay đổi, sau đó anh đeo khẩu trang vào rồi ra khỏi phòng khám.
Triệu Chí Hào mở cửa xe, ông ta cười khổ nói: "Cậu Trương, lần này Hoài Bắc lại sục sôi lên vì cậu mất thôi!"