Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 301: C301: Mời vương hiển chi




“Cậu Trương! Phía tập đoàn Xương Thịnh tạm thời cậu không cần lo gì, bọn họ giờ lo cho thân mình cũng không nổi rồi. Còn phía tỉnh An Hoa, từ sau khi vợ chồng Trương Quốc Hồng bị đánh thì tạm thời cũng không có động tĩnh gì”.

Trương Trần gật đầu, nói: “Để ý thêm chút, phía bệnh viện cũng cử thêm vài người nữa canh chừng, đừng để xảy ra chuyện gì. Còn về nhà họ Mạnh thì ông không phải bận tâm, tôi xử lý là được”.

“Tôi hiểu rồi”, Triệu Chí Hào gật đầu, sau đó cầm túi tài liệu rời đi. Nhưng không bao lâu, ông ta lại quay lại.

“Sao thế?”, Trương Trần nói.

“Trương Quốc Hồng làm phẫu thuật lúc một giờ nhưng ban nãy người mà tôi phái đến canh chừng, truyền lại tin là trong lúc phẫu thuật xảy ra chút sơ suất, tính mạng Trương Quốc Hồng đang nguy hiểm, bệnh viện thành phố đang hết cách”.

Triệu Chí Hào nói: “Nếu cậu muốn ra tay thì tôi đã chuẩn bị xong xe ở dưới tầng khách sạn rồi, lúc nào cũng có thể xuất phát”, lời nói vừa dứt thì Trương Trần đã xông ra ngoài như mũi tên.

Trương Trần khó tưởng tượng, nếu như Trương Quốc Hồng chết thì Phương Thủy Y sẽ buồn đến mức nào.


Trong bệnh viện, trong lúc Phương Thiên Bàng và Phương Thủy Y biết tin phẫu thuật không thuận lợi, hai bố con sững người ra. Từ biểu cảm không dám tin đến lắc đầu khóc lóc, cuối cùng là tiếng kêu khóc thảm thiết.

“Tại sao, tại sao lại không thuận lợi, các người mau vào cấp cứu đi chứ”, Phương Thủy Y vội năm chặt quần áo của bác sĩ hét lên nói.

Bác sĩ lắc đầu nói với vẻ áy náy: “Đây cũng là một phần rủi ro trong khi phẫu thuật. Chúng tôi cũng không muốn thấy kết quả như này nhưng dựa vào sức của bệnh viện chúng tôi thì đã không còn cách nào cứu chữa rồi”.

“Vậy nơi khác thì sao?”, Phương Thủy Y với vẻ mặt hy vọng nắm chặt áo bác sĩ, run rẩy hỏi.

“Có thể thử ở hai nơi là thủ đô và thành phố Thượng Đô nhưng cũng chỉ là thử thôi. Hơn nữa, hai nơi này cách quá xa, bệnh nhân ở trong kia đã không còn nhiều thời gian rồi”, bác sĩ lại lắc đầu nói với vẻ xin lỗi.

“Tôi đập chết loại chó nhà ông”, Phương Thiên Bàng nghe thấy vậy thì giơ nằm đấm đập vào mặt bác sĩ.

Ông ta lớn tiếng kêu đau đớn: “Rủi ro à? Tại các người không dốc sức cứu chữa, có phải chúng tôi không cho các người tiền đâu, sao các người lại làm vợ tôi thành ra như vậy, tôi phải bắt ông đền mạng...”.


Phương Thiên Bàng đã mất bình tĩnh, ông ta quét nhìn xung quanh nhưng ở đây không có đồ gì làm vũ khí được, vì vậy ông ta năm chặt cổ áo bác sĩ rồi há miệng ra cắn.

Còn Phương Thủy Y như hoa lê dưới trời mưa, như bèo trôi vô vọng.

“Thưa ông, xin ông đừng sốt ruột, bác sĩ chính của chúng tôi vẫn đang ở bên trong ổn định tình hình, để ông ấy ra nói tình hình cụ thể cho mọi người nghe. Hiện giờ vợ của ông vẫn chưa hết hy vọng đâu ạ”, bác sĩ đó đẩy Phương Thiên Bàng ra rồi vội chui vào phòng. Rõ ràng ông ta đã ứng phó biết bao lần với tình huống như này rồi.

Không bao lâu, người đội mũ khử trùng ở bên trong đi ra. Ông ta tháo khẩu trang xuống, nói: “Người nhà bệnh nhân đừng kích động, nghe tôi nói được không?”

“Vâng, ông cứ nói”, Phương Thủy Y đỏ mắt, nói.

“Hiện giờ bệnh nhân đã tạm ổn định nhưng không chịu được bao lâu. Biện pháp trước mắt vẫn có, các người có từng nghe nói đến danh y ở Giang Lăng- Vương Hiển Chi không?”

“Có nghe nói rồi, nghe nói người này từng chữa khỏi cho một nhân vật tầm cỡ ở thủ đô, từ đó nổi tiếng luôn”, Phương Thiên Bàng gật đầu, nói.

Bác sĩ đó không nói dài dòng, nói thẳng luôn: “Chỉ cần các người có thể gọi ông ấy đến đây thì vẫn còn hy vọng”.

“Mời Vương Hiển Chỉ sao?”, Phương Thiên Bàng ngây người ra, sau đó thất thần hỏi: “Làm sao có thể?”