Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 299: C299: Chuyện này là thế nào




Mạnh Thanh Vân ở bên cạnh gọt cam cho. Trương Quốc Hồng, bà ta càng nhìn càng thấy ưng, cảm thán nói: “Thanh Vân! Cháu đúng là có lòng, bác mà có con trai như cháu thì cũng không đến nỗi bị như này”.

Mạnh Thanh Vân khế cười chứ không nói gì.

“Tiểu Mạnh này! Cháu không cần quan tâm bác đâu, để bác trai làm là được rồi. Cháu đi ra ngoài đi dạo với Thủy Y đi, con bé này cứng đầu lắm. Tính tình tốt nhưng chẳng có chủ kiến gì cả, cháu nhãn nại chút nha”, Trương Quốc Hồng nói với ý nghĩa sâu xa.

“Bác gái cứ yên tâm, chuyện gì thì cũng có cháu đây rồi”, Mạnh Thanh Vân khẽ cười một tiếng, còn Phương Thủy Y thì có chút gượng gạo, làm sao mà cô không hiểu tâm tư của Mạnh Thanh Vân.

Trương Quốc Hồng vốn có tiếng nói trong nhà, lần này bà ta suýt chết nên Phương Thủy Y không dám làm trái lời của bà ta nên lúc này cùng Mạnh Thanh Vân đi đến bãi cỏ phía sau bệnh viện rồi tìm ghế đá ngồi.


Mạnh Thanh Vân nhìn đôi tay nhỏ nhăn mềm mại và khuôn mặt của Phương Thủy Y nên không kìm được mà giơ tay ra nằm lấy. Nhưng Phương Thủy Y lại tránh sang một bên, chuyển chủ đề, nói: “Anh Mạnh, cảm ơn anh nhiều. Anh yên tâm, tôi sẽ trả tiền cho anh theo đúng lợi tức, anh cho tôi tài khoản ngân hàng của anh, chắc nửa tháng tôi sẽ trả được cho anh”.

“Thủy Y! Cô khách khí quá, sao cô cứ một mình gánh hết mọi việc vậy”.

“Cô là con gái, những chuyện như này nên để đàn ông làm. Tên vô dụng như Trương Trần thì có thể làm gì, lẽ nào cô không cảm thấy mệt sao?”, trong lòng Mạnh Thanh Vân thấy phẫn nộ, hẳn hận nỗi không thể lột trần Phương Thủy Y ra nhưng hắn vẫn nhãn nhịn và bắt đầu tấn công.

Hắn muốn Phương Thủy Y cam tâm tình nguyện trèo lên giường của hắn rồi nũng nịu với hắn và cầu xin hắn hãy *vui vẻ với mình.

Năm sáu năm qua đi rồi, giờ hắn không muốn dùng thuốc nữa, như vậy chẳng có gì thú vị cả.

Phương Thủy Y nghe thấy thế thì trầm ngâm. Thử hỏi, có người con gái nào không muốn có một chỗ dựa, có ai không muốn được làm công chúa chứ? Nhưng Trương Trần chẳng có bản lĩnh gì cả. Thời gian trước khó khăn lắm mới chữa khỏi cho ông cụ Tôn nhưng Trương Trần vẫn không hiểu cách tận dụng mối quan hệ này. Và rồi vì một số chuyện nhỏ mà dùng hết mối ân tình này rồi.

“Anh Mạnh! Tôi mệt quá rồi, anh để tôi nghĩ chút, được không?”


“Không sao, tất cả những thứ này cô không nên gánh hết, cô đợi lát, tôi lên xem bác trai bác gái thế nào, cô không cần lo đâu”, Mạnh Thanh Vân nói với giọng nhẹ nhàng và quan tâm, nói xong rồi đi lên tầng luôn.

Thấy Mạnh Thanh Vân quay về, vợ chồng Trương Quốc Hồng thấy ngạc nhiên, vội hỏi: “Tiểu Mạnh, sao thế?”

“Tâm trạng của Thủy Y vẫn còn nặng nề lắm ạ, cháu có thể hiểu được”, Mạnh Thanh Vân nói.

“Cháu thật tốt, chỉ là con bé Thủy Y cứng đầu quá. Cháu không cần lo đâu, con bé và thằng vô dụng Trương Trần chỉ là hữu danh vô thực. Nếu cháu có ý thì chúng nó sắp ly hôn rồi, chuyện này Thủy Y bắt đầu cân nhắc rồi”.

“Thật không ạ, vậy cũng không uổng công cháu đợi chờ năm sáu năm”, Mạnh Thanh Vân nói với dáng vẻ vui mừng.

“Há?”, vợ chồng Trương Quốc Hồng kinh ngạc: hỏi: “Tiểu Mạnh, cháu quen Thủy Y từ lâu rồi sao. Cháu đúng thật là, sao không nói sớm, nếu không thì ban đầu đã không xảy ra chuyện đó”.


“Lúc đó cháu ra nước ngoài do gia tộc đào tạo, sau khi có bản lĩnh mới có thể bảo vệ được người mình yêu, vì vậy mới bỏ lỡ một thời gian đấy ạ”, Mạnh Thanh Vân nói với vẻ hụt hãng.

Lúc này điện thoại của hắn đột nhiên vang lên. Sau khi nhận điện thoại thì sắc mặt hắn biến đổi, vội nói: “Bác gái, cháu có chút chuyện cần xử lý, chiều cháu lại đến thăm bác”, Mạnh Thanh Vân rời khỏi phòng bệnh rồi trực tiếp đi lên khoa chấn thương chỉnh hình ở tầng 21.

Tiền Bá nằm ở trong đó với vẻ mặt đau khổ, đôi mắt đục ngàu tràn đầy vẻ uất hận và khủng hoảng.

“Tiền Bá! Chuyện này là thế nào? Với thân thủ của bác thì ai có thể đánh bác thành ra như này?”