Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 261: C261: Chó vẫn chính là chó




Lúc này, Chu Nhân Kiệt đã lúng túng vì bị mọi người truy hỏi, lời nói mập mờ khiến những phóng viên đã quen nghe ngóng tin tức càng thêm phần chắc chắn về lời nói của Triệu Chí Hào. Lần này, họ đúng là không đến vô ích, tin tức thương mại, tin tức vỉa hè, đúng là muốn gì cũng có!

Ngô Thanh Nguyên cũng không giúp ông ta giải vây, tập đoàn Xương Thịnh vẫn xem thường Chu Nhân Kiệt nên dĩ nhiên không cần nịnh bợ. Ông ta đẩy gọng kính lên, khế cười nói: “Thủ đoạn này đúng là thấp kém nhưng không quan trọng nữa rồi. Sau ngày hôm nay đã không còn tập đoàn Mạt Lâm nữa".

“Ông nghĩ các ông sẽ thắng sao?”, Trương Trần cười nói.

Ngô Thanh Nguyên nhìn Trương Trần như nhìn một thằng ngốc nói: “Cậu Cổ, về chuyện phương thuốc, cậu quả thật rất giỏi nhưng đầu óc quá ngu ngốc, chỉ vì một người phụ nữ mà đắc tội với nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn, tôi cảm thấy tiếc thay cậu đấy”.

“Có đoàn luật sư của Chu Đại Hưởng, sự hỗ trợ tài chính khổng lồ của tập đoàn Xương Thịnh, phía sau còn có nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn chống lưng, tôi thật sự rất tò mò có lý do gì mà tập đoàn Mạt Lâm không bị diệt vong đây”.

“Vậy thì mở to mắt mà đợi đi!", Trương Trần bình thản nói.


“Tôi muốn nói một câu!”, Ngô Thanh Nguyên nói: “Cậu vẫn còn một cơ hội, cậu Nhiễm nói rồi chỉ cần cậu đồng ý quỳ xuống dập đầu chịu tội với cậu †a trước mặt mọi người, đồng thời đích thân trói Chu Viên Viên đưa đến cho cậu ta thì cậu ta sẽ đồng ý tha cho cậu, hơn nữa sẽ để cậu đi theo cậu ta và thay thế vào vị trí của Chu Nhân Kiệt”.

“Chó vẫn chính là chó!”, Trương Trần buồn cười lắc đầu.

“Không biết sống chết, tự triệt đường lui của mình", Ngô Thanh Nguyên không tức giận, chỉ muốn nói một câu.

Ông ta quả thật không hiểu ông chủ Cổ xưa nay chưa từng gặp lấy đâu ra tự tin!

Đám phóng viên cũng vểnh tai lên nghe ngóng, dù sao lần trước mọi người đều nghĩ kết cục của Mạt Lâm là chết chäc nhưng cuối cùng tập đoàn Mạt Lâm vẫn thẳng!

Nhưng từ tình hình hiện tại, xem ra tập đoàn Mạt Lâm cũng không phải là dễ bắt nạt, không ai có thể nói trước về kết quả cuối cùng.


Tại tư gia của Nhiễm Minh Nhật, hẳn ném một phần tư liệu cho Vu Ấu Hoa nói: “Đủ rồi chứ!”

Vu Ấu Hoa xem qua một chút rồi gật đầu nói: “Đủ rồi, chín giờ Tòa án sẽ mở phiên xử. Bây giờ qua đó vừa lúc bät được Trương Trần".

“Bên Chu Đại Hưởng thì sao?”

“Theo như lời Chu Nhân Kiệt và Ngô Thanh Nguyên nói, bây giờ có lẽ Chu Đại Hưởng đang trên đường đến!”

“Rất tốt, tôi ở đây chuẩn bị một bữa cơm, đợi đến tối sau khi Mạt Lâm hoàn toàn sụp đổ, Trương Trần cút vào đó, tôi sẽ mở một bữa tiệc lớn tiếp đãi mọi người, sau đó hoàn toàn khống chế được khu vực xung quanh Trường Minhl”

“Vậy được, cậu Nhiễm, tôi dẫn người qua đói”, Vu Ấu Hoa cầm lệnh bắt giữ, lên xe chạy đến Tòa án!

Tâm trạng của ông ta vô cùng phức tạp, ông ta dính vào chuyện này không biết là phúc hay họa, nhưng tóm lại khó tránh khỏi nên chỉ đành mưu cầu lợi ích lớn nhất.

Không bao lâu, Vu Ấu Hoa cũng đến trước cổng Tòa án, mọi người đều nhìn về phía ông ta. Còn mấy người Triệu Chí Hào sắc mặt lại trở nên âm trầm, họ không nghĩ Vu Ấu Hoa đến là để giúp họ.