Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 260: C260: Các người tự đi hỏi ông ta đi




“Chu Đại Hưởng à?”, Trương Trần khẽ cười, anh cũng đến từ thủ đô nên cũng có nghe nói đến người này!

“Đừng lo, tự tôi có cách ứng phó, bình tĩnh không được hoảng!", Trương Trần trấn an một câu rồi mọi người lái xe về Hoài Bắc.

Có lời nói của Trương Trần, bất kể là Triệu Chí Hào hay Cao Hưng Tùng đều cảm thấy như có chỗ dựa vững chắc.

Đêm đó, mấy người Cao Hưng Tùng gần như cả đêm không ngủ mà sắp xếp lại từ đầu đến cuối một số chứng cứ quan trọng. Đến khi mặt trời mọc, Triệu Chí Hào đích thân lái xe chở Trương Trần và Cao. Hưng Tùng đến Tòa án nhân dân tối cao Hoài Bắc.

Có thể nói Tòa án nhân dân tối cao Hoài Bắc rất náo nhiệt, vụ kiện lần này khác với lần trước. Nhưng mấy paparazzi linh hoạt về tin tức ít nhiều gì cũng biết thực lực của đôi bên.


Là nguyên đơn, dĩ nhiên Chu Nhân Kiệt sẽ có mặt, đăng sau ông ta là Ngô Thanh Nguyên - chủ tịch tập đoàn Xương Thịnh, lúc này không biết bao nhiêu phóng viên đang vây quanh hai người.

“Xin hỏi ông Chu, đội luật sư của ông thật sự là ông Chu Đại Hưởng đến từ thủ đô sao? Như vậy có phải có thể nói chäc chắn các ông sẽ thắng đúng không?”

“Xin hỏi chủ tịch Ngô Thanh Nguyên tập đoàn Xương Thịnh, ông cũng đã đạt được mối quan hệ chiến lược với ông Chu rồi sao?”

Đối mặt với các câu hỏi của đám paparazzi, Ngô Thanh Nguyên tỏ ra rất nhã nhặn, khẽ cười nói: “Thật ra, anh Chu đã định hợp tác với chúng tôi ngay từ đầu nhưng sau đó phương thuốc bị đánh cắp, chuyện này cũng bị hoãn lại. Đến hôm nay chúng tôi đã thu thập đầy đủ chứng cứ, những gì chúng tôi làm sẽ khiến mọi người kinh ngạc!”

“Vậy xin hỏi, bản thân tập đoàn Xương Thịnh là doanh nghiệp đa quốc gia, sau lần này có phải ông có kế hoạch mở rộng thị trường, góp mặt vào ngành dược phẩm không?”

“Chuyện này thì không thể nói!", Ngô Thanh Nguyên läc đầu, quả thật ông ta có dự định này nhưng họ cũng chưa đàm phán được lợi ích với Nhiễm Minh Nhật.

Là một công ty đa quốc gia, tập đoàn Xương Thịnh không thiếu tiền nhưng chẳng có ai chê tiền. Nếu có thể, ai mà chẳng muốn gia nhập vào tập đoàn Mạt Lâm.


Lúc này, mấy người Trương Trần cũng đã đến, phóng viên như đám cào cào, hỏi bên Chu Nhân Kiệt gần xong lại ào sang phía Trương Trần.

Thấy vậy, Chu Nhân Kiệt cũng híp mắt đi đến, mấy phóng viên này thấy vậy cũng tự giác nhường đường. Bị đơn và nguyên đơn giáp mặt nhau là chuyện khiến mọi người rất mong đợi, hơn nữa nghe nói hai người này đều là những người có tiếng trong ngành Đông y. Nếu có thể tạo nên một điểm nóng gì đó cũng đủ cho bọn họ ăn cả một năm!

“Cho hỏi, anh Cổ, anh có suy nghĩ gì về việc trong vòng hai tháng mà tập đoàn Mạt Lâm liên tục bị khởi tố hai lần?”, một phóng viên hỏi trúng vào. vấn đề, cũng không sợ sẽ làm lớn chuyện.

“Ha ha, con người sợ nổi tiếng cũng giống như heo sợ bị giết vậy, tôi nghĩ có lế là do tập đoàn Mạt Lâm quá mạnh”.

Trương Trần thản nhiên nói, đôi mắt híp lại nhìn Chu Nhân Kiệt và Ngô Thanh Nguyên nói: “Xem ra nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, như vậy có phải tập đoàn Xương Thịnh định sẽ lập tức thu mua sau khi thẳng kiện sao?”


“Nhóc con, tôi đã khuyên cậu đừng có mà không biết sống chết đi đến bước này rồi mà”, Chu Nhân Kiệt híp mắt nói.

“Trò rác rưởi, cháu gái của mình bị ngược đãi thành như vậy mà vẫn còn muốn ra mặt cho người khác, ông còn mặt mũi nào không vậy”, Triệu Chí Hào cười khinh bỉ, sau đó lớn tiếng nói: “Có thể các người không biết, Chu Nhân Kiệt là một tên đạo đức giả, hy sinh luôn cả cháu gái của mình”.

Nghe vậy, sắc mặt Chu Nhân Kiệt càng u ám hơn, ông ta cũng từng tự hỏi bản thân nhưng vừa nghĩ lại tất cả đều là vì để nhà họ Chu có thể bước thêm lên một bậc nữa, mọi chuyện đều đáng giá. Hơn nữa cháu gái của ông ta gả cho Nhiễm Minh Nhật vốn là trèo cao rồi.

Vừa nghe đến tin tức mới, đám phóng viên đó lập tức vây lấy ông ta, Triệu Chí Hào không để ý đến sắc mặt xám xịt của Chu Nhân Kiệt mà nhún vai nói: “Các người tự đi hỏi ông ta đi”.