Mặc dù anh chưa dùng tới món nợ ân tình của
Trần Bắc Vọng nhưng vẫn phải mượn thế ông ta.
Hiện tại anh cần một số tiền lớn, sau đó giành được quyền sản xuất, đến lúc ấy kẻ nào dám động tới xưởng của anh thì chính là chán sống!
Còn về việc đầu trên có dùng phương thuốc này không thì Trương Trần không hề lo lắng, anh luôn rất tự tin về phương thuốc của mình.
“Gấp quá”, Trần Bắc Vọng lắc đầu nói.
“Không sao, nếu không nghiên cứu ra được gì hoặc là không xác định được hiệu quả thì coi như tôi chưa nói”.
“Tuy rằng không biết vì sao cậu lại vội vàng như thế, nhưng tôi đồng ý với cậu, sau hai mươi bốn tiếng nữa sẽ báo tin cho cậu, được chưa?”, Trần Bắc Vọng trầm ngâm rồi nói.
“Vậy tôi không quấy rầy ông nghỉ ngơi nữa, đến iờ là tôi sẽ tới đây chữa trị”, Trương Trần gật đầu rồi cúi người một cách kính cẩn, thể hiện sự tôn trọng với ông lão này, sau đó đi vòng qua bác sĩ Diêm, len lén chuồn ra khỏi trung tâm điều dưỡng.
Sau khi Trương Trần đi, Trần Bắc Vọng vừa nhìn phương thuốc vừa nói: “Tiểu Vương, cậu thấy thế nào?”
Đương nhiên Tiểu Vương biết không phải ông lão đang nói đến phương thuốc, anh ta suy tư một lát rồi nói: “Rất ưu tú”.
“Còn rất tự tin nữa”, Trần Bắc Vọng cười.
Bất kể một phương thuốc hoặc dược lý gì đều phải thí nghiệm rồi mới đưa vào sử dụng được, nhất là thuốc dùng cho quân nhân, công tác kiểm định vô cùng nghiêm ngặt. Kiểu gì Trương Trần cũng biết, nhưng anh vẫn rất chắc chắn như thế, chỉ có thể chứng minh rằng anh vô cùng tự tin về phương thuốc của mình.
“Tiểu Vương, cậu tìm người gửi đi nhanh nhất có thể, nói cho bọn họ biết thời hạn. Đến lúc đó dù bọn họ trả lời thế nào thì cậu cũng cứ nói là tôi bảo người đưa tới, lập tức nghiên cứu ngay, không được chần chữ”.
“Vâng”, Tiểu Vương đứng nghiêm rồi cầm phương thuốc rời khỏi đó.
Trong biệt thự của Phương Thủy Y, kể từ khi ra khỏi phòng họp của tập đoàn Mạt Lâm, cô chưa từng ăn miếng cơm nào, trông vô cùng phờ phạc.
Trương Quốc Hồng và Phương Thiên Bàng cũng biết chuyện đã xảy ra trong phòng họp, cả gia đình đang ngồi trên sô pha.
“Đồ phế vật, chắc chắn là tại kiếp trước tạo. nghiệp quá nhiều nên hồi đó tôi mới theo ông, sao ông không chết đi?”, Trương Quốc Hồng tức tối chỉ vào mặt Phương Thiên Bàng và mắng.
Hợp đồng để bà cụ Phương có thể dùng pháp luật để thu hồi lại cổ phần và quyền lực chính là do Phương Thiên Bàng ký.
“Tôi đã nói là đừng dính dáng đến chuyện nhà họ Phương nữa mà ông không nghe, bây giờ thì hay rồi, làm hại con gái nợ mấy chục triệu, có phải ông không muốn mẹ con tôi sống nữa không?”
Trương Quốc Hồng vừa khóc vừa lau nước mắt, bởi vì quá tức nên bà ta cầm lấy chổi đánh vào người Phương Thiên Bàng.
Lần này bọn họ trắng tay thật rồi, chỗ dựa là tập đoàn Mạt Lâm cũng không còn nữa. Nhà họ Phương bám vào tập đoàn Xương Thịnh, nhưng còn bọn họ thì sao? Bọn họ kiếm đâu ra nhiều tiền như † thế?
Phương Thiên Bàng không nói gì cả, ông ta nhìn con gái mình với vẻ mặt áy náy, sau đó tát mình một cái thật mạnh. Lúc trước chính ông ta đã ký hợp đồng, bởi vì ông ta cho rằng dù bà cụ có nhãn tâm đến đâu thì vẫn là mẹ ruột của ông ta, nhưng lần này bà ta lại đưa bọn họ xuống địa ngục.
Món nợ mấy chục triệu, cho dù bọn họ bán hết tim gan phèo phổi đi thì cũng không trả nổi.
“Thủy Y, Quốc Hồng, bố có lỗi với hai mẹ con, bây giờ bố sẽ tới nhà họ Phương, cho dù hôm nay đập đầu chết ở nhà họ Phương thì bố cũng phải lấy lại được lẽ phải”, Phương Thiên Bàng đứng lên đi ra ngoài.
“Ông chết ở bên ngoài luôn đi, nhà họ Phương các ông không có một thứ tốt đẹp nào cả, toàn là súc vật, nhất là mẹ ông!”, Trương Quốc Hồng mắng to, hiếm khi Phương Thiên Bàng không phản bác như lúc này.
“Thủy Y, con gái ngoan của mẹ, con nói xem chúng ta phải làm gì đây, mẹ không đành lòng nhìn con vào tù”, Trương Quốc Hồng và Phương Thủy Y ôm nhau khóc.
“Thủy Y, hay là con đi cầu xin ông chủ Mạt Lâm đi, có phải con chọc giận ông ta đâu, vì sao lại trút giận lên người con thế này!”, Trương Quốc Hồng nói.
“Mẹ, vô dụng thôi, bù nhìn còn biết tức, mẹ không biết người nhà họ Phương quá đáng thế nào. trong phòng họp đâu. Bọn họ đòi đóng cổ phần vào. tập đoàn Mạt Lâm, đến lúc bám vào tập đoàn Xương Thịnh thì lại đập phá công ty của người ta, cho dù ông chủ Cổ có rộng lượng đến mấy thì cũng không thể nhẫn nhịn hành vi ngồi lên đầu mình như thể”.
“Sao mẹ con chúng ta lại khổ như thế cơ chứ! Vốn tưởng rằng lần này con đi đàm phán xong, về ký đơn ly hôn với tên phế vật Trương Trần là sẽ được sống tốt”, Trương Quốc Hồng chỉ cảm thấy tuyệt vọng.
“Ông chủ Cổ ấy nhất định có thiện cảm với con, mẹ đi cầu xin ông ta là sẽ được thôi. Chúng ta đã cùng đường rồi, mặt mũi có là gì nữa!”, Trương Quốc Hồng nói trong sự bất lực, sau đó bà ta bất chấp sự ngăn cản của Phương Thủy Y, lái xe đi tới Mạt Lâm.
Lúc này trong tập đoàn Mạt Lâm còn chẳng có một Giám đốc nào, huống chỉ là Triệu Chí Hào, chỉ có một vài nhân viên, những người khác đã tới xưởng sản xuất thuốc của Mạt Lâm rồi.
Lúc này đằng trước xưởng thuốc đã chật ních người, có người tới góp vui, có người tới gây chuyện, có người khóc lóc, đứng lẫn lộn với nhau.
Vô số phóng viên vây quanh như chó hoang ngửi thấy mùi thịt, giơ máy quay lên thật cao.
“A lô, cậu Trương, tại tôi làm không tốt, xưởng thuốc lại gặp chuyện rồi”, Triệu Chí Hào lấy điện thoại ra rồi nói bằng giọng áy náy, cho dù ông ta rất lắm mưu nhiều kế, nhưng chuyện ngày hôm nay vẫn rất khó xử lý.