Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 246: C246: Cậu sợ tôi ăn cậu à




Trong phòng khách nhà họ Phong, Phương Thiên Quang cắn răng ngồi ở đó với bao vết thương trên người, mắng chửi tổ tông mười tám đời của tập đoàn Mạt Lâm hết một lượt.

“Thằng Hai, đừng sốt ruột, bọn họ sẽ phải trả giá đắt. Hiện tại tập đoàn Xương Thịnh nhúng tay vào rồi, chúng ta cũng có được sự ủng hộ, hất cẳng Phương Thủy Y ra đi, vốn còn định kiếm chút lợi ích từ người nói”

Bà cụ trầm ngâm một lát rồi nói. Hôm nay đúng là một ngày bấp bênh với nhà họ Phương, nếu không có tập đoàn Xương Thịnh thì e là bọn họ sẽ phải ngủ ngoài đường mất.

“Thằng Cả, ngày mai con đi bắt bố con Phương Thủy Y giao quyền lợi ra, nếu không thì đâm đơn kiện. Còn về tập đoàn Xương Thịnh, các con phải cẩn thận cho mẹ, ít nhất phải hoàn thành hạng mục, nếu không thì nhà họ Phương chúng ta không

gượng dậy nổi đâu!”

“Bọn con hiểu rồi!", đám Phương Thiên Thành gật đầu.

Hôm sau, tia nắng xuyên qua rèm cửa rọi vào phòng, Trương Trần lười biếng trở mình, đang định ngủ thêm một lúc thì tiếng chuông dồn dập đánh thức anh dậy.

“A lô?”


Vừa bắt máy thì giọng nói sốt ruột của Triệu Chí Hào đã vọng tới: “Cậu Trương, xưởng thuốc vẫn chưa gỡ niêm phong, bọn họ nói vẫn chưa kiểm tra xong, cứ kéo dài mãi như thế, tôi hoài nghi..”.

“Không cần hoài nghỉ nữa, giao thẳng mọi tư liệu lên đây. Bất kể lần này là ai phụ trách thì tôi cũng không cần biết người sai sử, đã làm thì phải 4 trả giá đắt!”

Trương Trần nói: “Liên lạc với đám Cao Hưng Tùng, tạm thời gán một cái cho người kiểm tra lần này, cụ thể phải gán thế nào thì chắc hẳn bọn họ còn biết rõ hơn. Sau đó đâm đơn kiện, lấy hai triệu ra làm tài chính, để bọn họ tổn thất một ít.

“Nhưng như vậy chỉ giải quyết tạm thời thôi, không xử lý tận gốc được”, Triệu Chí Hào nói.

“Ông gấp làm gì!”, Trương Trần xoa mặt nói: “Lát nữa tôi sẽ đi tìm cách xử lý tận gốc, ông cứ lo liệu ổn thỏa chuyện của ông đi!”

Sau khi tắt máy, Trương Trần vệ sinh cá nhân rồi lái xe ra ngoài. Cũng phải nói rằng sau khi chuyển ra khỏi biệt thự của Phương Thủy Y, chất lượng cuộc sống của anh tăng lên không chỉ một cấp bậc, xe mà anh lái ít nhất là bảy trăm ngàn, anh đã nhấn mạnh là phải khiêm tốn thôi nên Triệu Chí Hào mới sắp xếp như thế.

Ở Hoa Hạ, gần như mỗi một tỉnh đều có một trại an dưỡng. Khác với các nơi tư nhân, những người trong này đều là người đã cống hiến cho đất nước, tất cả mọi thứ trong đó đều do nhà nước tài trợ.

Ở khu vực Hoài Bắc của tỉnh Giang Lăng cũng có một trại an dưỡng, nhưng người bình thường không thể tới gần được, mà lúc này đang có một chiếc Mercedes chậm rãi tới gần.

Chỉ một lát sau, chiếc Mercedes ấy dừng lại. Một người đàn ông tuấn tú bước ra. Anh ta mặc vest đen, làn da trắng nõn, bước về phía trước dưới những tia nắng ban mai.

Trương Trần quan sát mọi thứ, đây là lần đầu tiên anh tới nơi này. Anh không muốn làm phiền nhà họ Mạc nữa, dù sao anh cũng không thích mang ơn người ta, nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn thì đã lôi thế lực bên cảnh sát ra, cứ kéo dài như thế không có lợi với bọn họ.

Trương Trần hết cách, chỉ có thể nhắm vào nơi này. Với trại an dưỡng kiểu này, cho dù là một ông lão quét rác thì cũng không thể coi thường được, huống chỉ là người ở bên trong, chỉ cần bọn họ lên tiếng thì mọi chuyện đều sẽ trở nên đơn giản.

Trương Trần bước tiếp về phía trước. Lúc tới gần cổng, hai người đàn ông ăn mặc bình thường bỗng tiến ra, nhìn Trương Trần bằng ánh mắt không mấy thân thiện.

“Nếu là nhân viên công tác ở đây thì xin hãy xuất trình thẻ nhân viên, người không phận sự miễn vào!”


“Hai anh này, tôi được bệnh viện thành phố cử tới xem kho thuốc bên này. Bởi vì thời tiết nên có một đợt thuốc không vận chuyển vào được, vậy nên giám đốc bệnh viện cử tôi tới xem hai bên có thể gộp lại được không, dù sao cũng là vì cứu người!”

Trương Trần mỉm cười rồi lấy một tấm thẻ công tác ra lắc lắc trước mặt bọn họ.

Hai người kia đang cảm thấy khó xử thì một giọng nói trong trẻo vang lên: “Để cậu ta vào đi!”

“Bác sĩ Diêm, hai người đàn ông gật đầu rồi cho Trương Trần vào.

Diện tích bên trong rất rộng, chắc phải đến hàng ngàn mẫu, tổng thể chia làm bốn khu vực.

Trương Trần đang quan sát khu vực có thể sẽ xuất hiện các nhân vật lớn thì lại nghe thấy bác sĩ Diêm nói nhẹ: “Chàng trai, bệnh viện thành phố cử cậu tới thật hả? Trong này toàn người quyền quý, cậu không được làm bừa đâu đấy!”

“Đương nhiên rồi”, Trương Trần lấy thẻ bác sĩ ra cho bác sĩ Diêm xem, bác sĩ Diêm giận dỗi nói: “Người ta chỉ hỏi một chút thôi mà, có nói là không tin cậu đâu. Để tôi dẫn cậu tới xem kho thuốc, sau đó đăng ký cho cậu!”

Bác sĩ Diêm vừa nói vừa cầm tay Trương Trần, làm Trương Trần giật mình rút về.

“Sao vậy, cậu sợ tôi ăn cậu à?”


Trong lúc bọn họ vừa đi vừa trò chuyện, xung quanh có không ít bác sĩ chủ nhiệm đi ngang qua. Trương Trần cũng hiểu ra rồi, nơi này không có người đàn ông nào đúng chất cả, người khá lắm thì cũng hơn bốn mươi tuổi và bị hói.

Trương Trần mặt dày nói: “Chị đẹp này....

“Ái chà, gọi chị đẹp gì chứ, gọi người ta là cô em ấy!"

“Hơ, cô, cô em này, bụng tôi hơi khó chịu, cô xem...

“Để tôi dẫn cậu đi là được”, bác sĩ Diêm cười dịu dàng rồi đi trước dẫn đường, sau đó đứng chờ bên ngoài nhà vệ sinh.

Không phải cô ta bụng đói ăn quàng, mà bởi vì Trương Trần không còn ở nhà họ Phương nên anh không cần giả vờ nữa, khí chất tỏa ra từ tận xương cốt rất thu hút, hơn nữa Trương Trần còn có một khuôn mặt khá điển trai, còn là một bác sĩ thực thụ nữa.

Có thể nếu tách riêng từng điểm ra một thì chưa đủ để thu hút người khác, nhưng khi ba điều kiện này cộng lại, với một cô gái xung quanh toàn các ông các bác như vậy thì quả thực là đúng chuẩn chọn người yêu.