Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 238: C238: Mọi người ngồi cả đi không cần giữ lễ quá đâu




“Con gái ngốc, con lo cái gì chứ. Mẹ gọi điện hỏi giúp con là được. Nếu ông chủ tập đoàn Mạt Lâm đồng ý thì tuần này dứt khoát với Trương Trần luôn đấy”, Trương Quốc Hồng mừng thầm trong lòng, sau đó cầm điện thoại gọi đến số văn phòng tập đoàn Mạt Lâm.

Trong văn phòng tập đoàn Mạt Lâm, đám người Trương Trần, Triệu Chí Hào và Cao Hưng Tùng đều ở đây. Họ đang thảo luận đối sách chống lại nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn và Vu Ấu Hoa. Còn chỗ Bạch Thu Nghiệp thì bọn họ không quá để ý.

Lúc này, chuông điện thoại gấp vang lên, Triệu Chí Hào quét nhìn số bên trên, cười nói: “Cậu Trương! Vợ cậu lại gọi điện rồi..”.

Nói xong, Triệu Chí Hào nhận điện thoại. Ông ta rất tận tình với việc của nhà họ Phương, thứ nhất là vì Trương Trần dặn dò, thứ hai vì ông ta cảm thấy rất thú vị.

“Alo! Tôi là Triệu Chí Hào, Tổng giám đốc của tập đoàn Mạt Lâm”.

“Chuyện này... Tôi không quyết định được, tôi phải xin ý kiến bên trên đã”, Triệu Chí Hào che loa điện thoại đi, nhỏ giọng hỏi: “Trương Quốc Hồng gọi điện nói, con gái bà ta có mấy dự án muốn gặp mặt cậu để nói chuyện, hi vọng cậu đồng ý”.

“Đồng ý với bà ta đi, lần này chắc đã đến lúc thú vị rồi đây”, Trương Trần cười nói.


Triệu Chí Hào gật đầu rồi trả lời lại, tiếp tục nói đến việc phát triển trong tương lai, còn Cao Hưng Tùng cũng điều tra ra một số chứng cứ vi phạm pháp luật và kỷ cương rồi đặt trước mặt Trương Trần.

Sau khi Trương Quốc Hồng nhận được thông tin chính xác thì lập tức dẫn Phương Thủy Y đến nhà họ Phương. Lần này bà ta đến vô cùng ngạo nghễ.

Trong phòng không có ai khác, chỉ có cả nhà Phương Thiên Quang. Bọn họ rất ăn ý đón tiếp Trương Quốc Hồng khiến bà ta cảm thấy đắc ý hơn.

“Thủy Y nhà tôi vất vả lắm mới thuyết phục được ông chủ Cổ, thậm chí ông ấy từ nước ngoài mà bay về đấy", Trương Quốc Hồng hếch căm lên nói.

Trong lòng nhà họ Phương thấy chấn động, bọn họ không biết là Trương Quốc Hồng tự bịa ra, còn bà cụ Phương thì lại dày đặc những suy nghĩ, như này thì vô cùng có lợi cho bà ta, chẳng phải bà ta muốn như này sao?

Bà cụ Phương cười ha hả, vội nói: “Thủy Y! Cháu gái ngoan của bà, mau lại ngồi đi, đúng là vất vả cho cháu quá”.

“Không biết cuộc gặp này bao giờ mới diễn ra, đến lúc đó cháu đừng xung đột gì với ông chủ Cổ nha..”.

Mấy ngày nay Phương Thủy Y cảm thấy không được tự nhiên khi bà cụ Phương nhiệt tình với mình. Nhưng niệm tình máu mủ tình thân nên cô vẫn nói: “Năm giờ chiều nay ạ”.

“Vậy thì tốt! Quốc Hồng, con ở lại nói chuyện với mẹ. Thiên Quang! Mấy người giúp Thủy Y xem lại mấy chỉ tiết trong hợp đồng, đến lúc đó ra mặt cùng với Thủy Y, do con bé toàn quyền phụ trách, mấy người trợ giúp là được”, bà cụ Phương nói.

“Chúng con biết rồi mẹ”, Phương Thiên Quang gật đầu, trong lòng cười lạnh không ngừng khi thấy Trương Quốc Hồng đang đắc ý.


Năm giờ chiều, trong phòng họp của tập đoàn Mạt Lâm đã chật kín người. Phương Thủy Y dẫn theo mấy người Phương Thiên Quang ngồi ở bên cạnh, trong lòng cô rất lo lắng. Cô không biết, nếu như ông chủ Mạt Lâm thật sự làm vì mình, đến lúc đó anh ta cầu hôn mình thì mình có nên đồng ý không?

Nếu như không đồng ý thì chắc chắc sẽ khiến người ta nói là vong ân bội nghĩa. Đến lúc đó không được họ giúp nữa thì cô rất bất lực với những thế lực ở tỉnh An Hoa.

Còn đám người Phương Thiên Quang ngồi ở phía sau liếc mắt nhìn nhau rồi lấy một văn bản khác trong túi tài liệu ra.

Cuối cùng, năm giờ mười thì cửa phòng họp được mở ra. Đi đầu là đám vệ sĩ, sau đó là Trương Trần đeo khẩu trang chậm rãi bước vào, Triệu Chí Hào thì đi sau một bước.

“Ông chủ Cổ, Tổng giám đốc Triệu...”.

“Chào ông, ông chủ Cổ, tôi là Tiểu Triệu của tập đoàn Phúc Vinh, sau này mong ông giúp đỡ nhiều hơn”.

“Ông chủ Gổi Tôi là Tiểu Mã của tập đoàn Đại Khánh, rất vui được gặp ông..”.

Trương Trần và Triệu Chí Hào vừa vào thì một số ông chủ đã đổ xô đến. Những người này bên ngoài đều có chút danh tiếng, giờ đây tự hạ mình, xưng hô với Trương Trần đều dùng thêm chữ “Tiểu”.


Đám người Phương Thiên Quang thì không bình tĩnh được như thế. Bên ngoài có rất nhiều lời đồn về sự thần bí của ông chủ Mạt Lâm. Không ai biết gì về tuổi tác, sở thích, tên thật của anh ta, điều này càng tăng thêm sự huyền bí của tập đoàn Mạt Lâm.

Đám vệ sĩ ngăn mấy ông chủ kia ở bên ngoài ba bước, còn Triệu Chí Hào đi theo ngay sau lưng Trương Trần, ngăn đám xốc nổi làm càn xông vào.

“Mọi người ngồi cả đi, không cần giữ lễ quá đâu”, Trương Trần ngồi ở vị trí chính rồi thản nhiên nói.

Lúc này mọi người mới vội tìm chỗ ngồi của mình nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Trương Trần.

Còn Phương Thủy Y thì thầm quan sát người được gọi là ông chủ Cổ này. Anh ta vẫn giống như hôm đó, đeo khẩu trang và chỉ lộ ra 12 khuôn mặt, ánh mắt bình thản đó khiến người khác cảm giác rất thần bí, khiến họ không kìm nổi mà muốn đi tìm hiểu và thăm dò.

Trương Trần đến thì phòng họp cũng trở nên yên tĩnh. Khi anh chưa lên tiếng thì không ai dám phát biểu ý kiến trước, kể cả là tối qua tập đoàn Mạt Lâm mới bị điều tra và niêm phong.