Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cú đấm của Mạnh Lãng ập tới trước mặt Trương Trần chỉ trong tích tắc.
“Chết đi!”, Mạnh Lãng quát lớn tiếng, ông ta dồn sức thêm mấy phần.
Trương Trần híp mắt lại, đầu gối hơi chùng xuống, hai chân vững chắc như rễ cây cổ thụ, sau đó tùy ý vung ra một đấm. Cú đấm này không có khí thế khủng khiếp như Mạnh Lãng, chẳng khác nào bọn côn đồ ngoài đường đánh nhau.
Nhưng chính cú đấm ấy lại đụng độ thẳng với cú đấm của Mạnh Lãng ngay trước mắt mọi người.
Lam Hiên tỏ vẻ mong chờ, khuôn mặt của Tôn Khuê Minh thì rất nặng nề. Ông ta cũng tạm coi là người luyện võ, cộng thêm chuyện quá khứ của Mạnh Lãng, vậy nên ông ta lo lắng không biết Trương Trần có đỡ được cú đấm này không.
Không phải ông ta không tin Trương Trần, nhưng thật sự là anh còn quá trẻ, còn Mạnh Lãng lại biết võ thực sự, được rèn luyện qua thời gian và nghị lực.
Rầm!
Một tiếng va đập nặng nề vang lên, Trương Trần và Mạnh Lãng vừa đập vào nhau là lập tức tách ra.
Mạnh Lãng lảo đảo lùi về sau, cánh tay bủn rủn hạ xuống, Trương Trần thì vẫn không nhúc nhích gì.
“Chuyện gì thế này?”, mọi người nhìn mà chẳng hiểu gì.
Lúc này, trong lòng Mạnh Lãng đang sôi trào. Ông ta là người biết rõ tình trạng của mình nhất, thời khắc đụng độ vào nhau, ông ta cảm thấy một nguồn lực cuồng bạo như búa sắt đánh vào trong cánh tay mình.
Cảm nhận cơn đau trên cánh tay, Mạnh Lãng nhìn chăm chằm vào Trương Trần. Một lúc lâu sau, ông ta mới nói bằng giọng bất đắc dĩ và uể oải: “Tôi, thua rồi...”
“Không, không, sao lại thế được? Chú Mạnh, trước kia chú là bá chủ trong làng quyền anh, không thể thua một thằng nhãi hai mươi mấy tuổi được!”
Người đầu tiên lên tiếng chất vấn là Lam Hiên. Mạnh Lãng thua đồng nghĩa với việc anh ta thua, sao anh ta có thể chấp nhận kết cục như thế được?
Một người mới hai mươi mấy tuổi quậy banh trụ sở của anh ta? Nói ra thì ai mà tin được?
Mạnh Lãng lắc đầu, ông ta là người biết rõ sức mạnh trong cú đấm ấy của Trương Trần, nếu đổi thành bất cứ ai ở đây thì e rằng xương cánh tay đã vỡ tan luôn rồi.
Trước kia ông ta từng luyện môn võ Hoành Luyện mới miễn cưỡng đỡ được.
Tất cả mọi người ngây ra như phỗng, người mà Lam Hiên thuê với số tiền khổng lồ cứ thế nhận thua?
Tôn Khuê Minh hơi run rẩy, ông ta cũng cảm thấy không chân thật. Dường như chuyện xảy ra trong buổi tối ngày hôm nay đã phá vỡ thế giới quan của ông ta, nếu thế hệ sau đều lợi hại như thế thì bọn họ còn làm ăn gì được?
Trương Trần như cười như không nhìn Mạnh Lãng, sau đó tới gần ông ta từng bước, từng bước. một.
Anh đi không nhanh, nhưng mỗi bước đều như giẫm lên trái tim Mạnh Lãng, khiến ông ta nghẹt thở, mồ hôi lạnh chảy khắp người.
Mãi đến khi Trương Trần chỉ còn cách Lam Hiên ba bước, anh ta nhìn đám cấp dưới đang năm trên mặt đất, lại nhìn Mạnh Lãng ôm cánh tay đứng cạnh, sau đó lập tức quỳ gối cái bịch trước mặt Trương Trần, không hề do dự chút nào.
Lam Hiên rất thông minh, đây cũng là lý do vì sao anh ta có được một chỗ đứng trong thành phố Trường Minh chỉ trong mười lăm năm ngắn ngủi như thế.
Vốn dĩ bọn họ cũng chẳng phải người đường hoàng gì cả, nếu bây giờ anh ta không tỏ thái độ phục tùng rõ ràng thì e rằng anh ta sẽ thật sự bước. lên vết xe đổ của Lâm Tái Quốc.
“Nhưng tôi đã cho anh cơ hội rồi”, Trương Trần hiểu ý của Lam Hiên, anh nói đầy ẩn ý.
“Không”, Lam Hiên quỳ trên mặt đất, nhìn Trương Trần rồi lắc đầu quyết đoán: “Tôi vẫn chưa dùng hết cơ hội này!”
Lam Hiên liếm bờ môi khô khốc vì căng thẳng, anh ta nói tiếp: “Đồng thời tôi vẫn có tác dụng với cậu, chắc hẳn cậu cũng biết bố cục ở thành phố Trường Minh, cậu để tôi theo cậu thì sẽ dễ dàng hơn trong việc thâu tóm thành phố Trường Minh bằng một khoảng thời gian ngắn nhất!”
Trương Trần bỗng nở nụ cười. Những năm qua Lam Hiên có thể bước tới địa vị như ngày hôm nay, có thể thuận lợi trong mọi chuyện, không chỉ là bởi vì may mắn mà thôi, vào thời khắc mấu chốt, anh ta sẵn sàng cúi đầu hoàn toàn.
Trương Trần không cần biết Lam Hiên có thật lòng hay không, anh cũng không cho rằng mình có khí thế của bá vương, trợn mắt một cái là người ta phải phục tùng, anh chỉ cần đạt được mục đích là được.
“Anh là một người thông minh”, Trương Trần vỗ mấy cái vào mặt Lam Hiên, sau đó sải bước ra khỏi phòng.
Tôn Khuê Minh lập tức đi theo sau, ông ta hỏi nhỏ: “Cậu Trương, bên phía Bạch Thu Nghiệp thì sao?”
“Phải xem ông ta có biết điều hay không, đâu thể nào giết hết được. Ông ta sẽ biết chuyện xảy ra ở đây nhanh thôi, cũng có thể là lúc này ông ta đã biết rồi!", Trương Trần cười nói.
“Cậu đang nói đến Lam Hiên?”, Tôn Khuê Minh lập tức hiểu ra.