Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 231: C231: Tôi đã cho lâm tái  quốc cơ hội




“Mời hai anh vào trong!”, bọn họ vừa bước vào. là lập tức có hai cặp nam nữ ra tiếp đón.

Mặc dù Tôn Khuê Minh bị thương khắp người, nhưng ở đây chẳng có ai quan tâm tới chuyện này, chỉ cần có tiền thì dù là người tàn phế cũng sẽ được hưởng thụ thú vui.

“Tôi tới tìm ông chủ Lam Hiên của các cô cậu. Ông ấy là Tôn Khuê Minh, tôi là ông chủ của Mạt Lâm, dẫn đường đi!”, Trương Trần nói.

“Hai anh vui lòng chờ một lát, chúng tôi sẽ đi báo lại với cấp trên”, hai cặp nam nữ ấy không dám chần chừ, vội vàng chạy đi tìm quản lý, sau đó để quản lý báo lên trên.

Bọn họ không hề nghi ngờ thân phận của Trương Trần và Tôn Khuê Minh, bởi vì nếu không có thân phận thì rất ít ai dám tới đây ra oai.

“Cậu Trương, chúng ta ngồi chờ một lát đi”, Tôn Khuê Minh đã thấy được sự lợi hại của Trương Trần, vậy nên ông ta càng thêm kính sợ anh.

Trên tầng cao nhất của Mộng Chi Hiên, một người đàn ông yêu nghiệt đang ngồi trên sô pha. Anh ta khiến người ta cảm thấy âm u, khuôn mặt tuấn tú, khóe môi mang theo nụ cười như có như không, mang tới cảm giác rất gần gũi.

Người này chính là ông chủ của Mộng Chỉ Hiên ~ Lam Hiên.


Ở bên cạnh có bốn cấp dưới đang kính cẩn nhìn anh ta, chỉ cần có hiểu biết một chút thì đều biết ông chủ của Mộng Chỉ Hiên không phân biệt nam nữ, có thể chơi được hết. Các phú bà trên giường thì nhiều không kể xiết, có vô số người khinh thường anh ta, nhưng đồng thời cũng rất bội phục anh ta.

Năm nay anh ta mới ba mươi ba tuổi, từ hai bàn tay trắng đi đến ngày hôm nay, đây chính là thực lực của anh ta.

“Ý cậu là Tôn Khuê Minh và ông chủ của Mạt Lâm đang ở tầng dưới, trên người Tôn Khuê Minh còn dính đầy máu?”, Lam Hiên lên tiếng hỏi.

“Vâng thưa ông chủ, e rằng không có ý đồ tốt gì, chúng ta có cần chuẩn bị một số người không?”

Lam Hiên gật đầu, anh ta luôn rất cẩn thận, ngay cả chuyện nhỏ cũng giải quyết một cách nghiêm túc, thế là anh ta lập tức nói ngay: “Gọi chú Mạnh tới, sắp xếp hai mươi anh em”.

“Sau đó mời ông chủ Mạt Lâm bí ẩn đó tới đây!”

“Vâng”, nhận được mệnh lệnh, bốn người đàn ông lập tức xuống dưới.

Tiếng gõ cửa nhanh chóng vang lên một lần nữa, Lam Hiên ra mở cửa, nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi đứng đó, người đứng bên cạnh là Tôn Khuê Minh.

“Chắc cậu chính là ông chủ Cổ - ông chủ của Mạt Lâm nhỉ?”, trong lòng Lam Hiên cảm thấy hơi kinh ngạc, hiển nhiên anh ta cũng không ngờ Trương Trần còn trẻ như vậy.

“Gọi tôi Trương Trần là được”, Trương Trần nói thản nhiên: “Không biết anh có đoán được mục đích của tôi khi tới đây không?”

“Không”, Lam Hiên lắc đầu rồi nhìn về phía Tôn Khuê Minh. Anh ta biết chuyện Tôn Khuê Minh bị bắt cóc, điều mà anh ta tò mò là Tôn Khuê Minh đã thoát ra thế nào, có liên quan đến ông chủ Mạt Lâm này hay không.

“Lam Hiên, đừng nói nhảm nữa”, vẻ mặt của Tôn Khuê Minh rất âm u: “Hiện tại cậu chỉ có đường phục tùng thôi!”

“Ha ha, đây cũng là ý của ông chủ Trương sao? Tôi nhớ là chúng ta không có ân oán gì thì phải”, Lam Hiên cười ha ha nói.


“Đương nhiên, nếu là ý của ông chủ Trương thì tôi có thể cân nhắc. Ông chủ Trương mà chịu gả cho tôi thì chúng ta sẽ là người một nhà, có gì mà phục tùng hay không, sau này nghe ông chủ Trương hết!”

“Đừng giả vờ ngớ ngẩn nữa. Lam Hiên, người khôn không nói chuyện mập mờ, có ân oán gì thì trong lòng cậu tự biết. Tôi hỏi cậu một lần nữa, cậu chọn phục tùng hay chọn chết?”, Tôn Khuê Minh vỗ bàn và hỏi bằng giọng sắc bén.

Ông ta không tin Lam Hiên không biết chuyện mình bị bắt cóc, chỉ một mình Lâm Tái Quốc thì không có cái lá gan ấy, Lam Hiên thì luôn rất cẩn thận, anh ta sẽ chỉ ra tay ngầm.

Xoạt!

Người của Lam Hiên lập tức bước lên trước một bước, trợn mắt nhìn Tôn Khuê Minh và nói: “Muốn chết cứ nói!”

Lam Hiên cũng hơi híp mắt lại, nói bằng giọng nghiền ngẫm: “Ông chủ Tôn, nơi này là Trường Minh, không phải Hoài Bắc của ông!”

“Ý cậu là muốn bắt tôi lại?”, Tôn Khuê Minh hỏi băng giọng sắc bén. Ông ta cũng là một ông trùm không thua kém gì Lam Hiên, đầu tiên là bị Lâm Tái Quốc bắt, cơn tức của ông ta còn chưa bùng nổ thì tên Lam Hiên này lại nói xiên nói xỏ, khiến ngọn lửa giận xộc thẳng lên đầu ông ta.

Điều quan trọng nhất là ông ta và Trương Trần tới đây không phải là để đàm phán với Lam Hiên, mà là để thông báo.

Tôn Khuê Minh quan sát đám tay sai xung quanh rồi cười lạnh: “Lam Hiên, chắc hẳn cậu rất tò mò không biết tôi đã thoát khỏi chỗ của Lâm Tái Quốc thế nào nhỉ?”


“ồ?”, Lam Hiên hờ hững hỏi: “Vì sao lại nói như thế?”

“Người ta đồn rằng ông chủ Lam luôn rất cẩn thận, ngay cả lúc ngủ cũng có thể nghĩ tới chuyện khác, quả nhiên không sai chút nào”, Trương Trần đứng lên, anh mỉm cười và nói.

“Tôi không nói nhảm nữa, chết một người là chết, chết hai người cũng là chết, nếu anh muốn theo bước Lâm Tái Quốc thì tôi có thể cho anh toại nguyện”, Trương Trần läc đầu nói bằng giọng tiếc nuối.

Vốn dĩ anh không định giết người, dù sao Trường Minh cũng đã có bố cục của nó rồi, nếu lỗ mãng xử lý hết mọi ông trùm thì chäc chắn thành phố Trường Minh sẽ loạn to, có thể nói chiêu hàng Lam Hiên chính là cách đỡ tốn sức nhất.

Lam Hiên nhíu mày, anh ta đang định lên tiếng thì Trương Trần lại ngắt lời: “Tôi đã cho Lâm Tái Quốc cơ hội, nhưng ông ta không chịu cúi đầu, vậy nên ông ta đã chết rồi!”

Lúc này, trái tim Lam Hiên trầm xuống. Mặc dù anh ta cảm thấy không thể tin nổi, nhưng chuyện Tôn Khuê Minh xuất hiện trước mặt anh ta đã nói lên một số vấn đề rồi.

Lam Hiên nhíu chặt lông mày khiến phần trán nhô lên. Anh ta đang suy nghĩ mặt lợi mặt hại trong chuyện này, nhưng chỉ vài giây sau là anh ta đã nhanh chóng lùi về sau một bước, đồng thời vẫy tay: “Lên!”

Chỉ một chữ đơn giản cho thấy anh ta đã đưa ra quyết định.