Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 220: C220: Tôi muốn tới nhà họ tôn một chuyến




“Cũng được”, nào ngờ ông lão lại gật đầu tán thành, đúng là Trương Trần không xứng để ông ta gọi là cậu chủ.

Trong nhà họ Trương ở thủ đô, những người để ông ta phải gọi là cậu chủ có ai không phải là nhân vật gọi gió hô mưa, có ai không phải là thiên tài hàng đầu trong các ngành nghề?

“Vậy tôi vẫn gọi cậu là Tiểu Trần như mười năm trước”, ông lão nói: “Tiểu Trần, tốt nhất cậu hãy quên mọi chuyện, sống yên ổn ở Hoài Bắc cả đời bill

“Tôi đã điều tra rồi, ông chủ tập đoàn Mạt Lâm và thần y Trương nổi như cồn một thời gian trước đều là cậu. Với thực lực hiện tại của cậu, cậu hoàn toàn có thể sống sung túc cả đời ở Hoài Bắc”.

“Nhưng cũng chỉ có thể dừng bước ở đây mà thôi, nếu cậu muốn tiến thêm một bước, sau đó lại thêm một bước, cứ thế bước lên trước từng bước. từng bước một, đến cuối cùng cậu sẽ phát hiện ra những gì cậu làm đều chỉ như dã tràng xe cát mà thôi!”

“Tia sáng của đèn cầy sao có thể sánh bằng mặt trăng mặt trời, mặc dù hơi khó nghe, nhưng đây chính là sự thật. Cho dù cộng cả Giang Lăng lại thì cũng đáng là gì với nhà họ Trương?”

“Ông đến đây là để nói những lời này với tôi? Dựa vào đâu mà tôi không được lấy lại những gì mà nhà họ Trương nợ tôi?”, đôi mắt sáng rực của Trương Trần nhìn chăm chăm vào ông lão trước mặt.

Anh không cần gia nghiệp của nhà họ Trương, cũng không cần người đàn ông đó chịu trách nhiệm, anh có mẹ là đủ rồi, mọi thứ khác anh sẽ tự giành lấy. Nhưng mẹ anh qua đời, dựa vào đâu mà nhà họ Trương không chịu trách nhiệm?


Trương Trần cảm thấy như có một tảng đá chặn ngang trong lồng ngực, cho dù anh biết hiện tại nhà họ Trương chẳng hề để ý tới anh, hoặc nói cách khác là phớt lờ anh, nhưng ông lão trước mặt cũng có khả năng bóp chết anh từ trong trứng nước j_ trước khi anh kịp trưởng thành.

Nhưng Trương Trần vẫn phải nói rằng món nợ này rồi sẽ phải tính! Nếu nuốt trôi cục tức này, vậy thì anh không

phải Trương Trần, mà là một cái xác không hồn.

Đôi mắt của ông lão cũng trở nên sắc bén, thế nhưng sự sắc bén ấy nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ mặt bất đắc dĩ.

Ông ta nói không chút khách khí: “Cậu, không xứng!”

“Chẳng lẽ nhà họ Trương đã đứng trên đỉnh quyền lực ngay từ đầu sao?”, Trương Trần hỏi.

“Đương nhiên không phải, nhưng bây giờ nhà họ Trương lại đang đứng trên đỉnh quyền lực, các anh chị của cậu đều xuất sắc hơn cậu!”, ông lão cũng nói thản nhiên.

“Tiểu Trần, tôi đến đây hoàn toàn là bởi vì nghĩ đến tình cảm khi xưa cùng với dòng máu nhà họ. Trương đang chảy trong người cậu. Cậu cũng từng sống một thời gian trong nhà họ Trương, tôi không cần giảng giải nhiều về thế lực của nhà họ Trương nữa. Buông bỏ quá khứ, an ổn sống một đời, chẳng lẽ như thế không tốt sao?”

“Ha ha”, Trương Trần cười lạnh nói: “Tôi còn chuyện phải làm, không tiễn ông nữa. Ở nơi này, Trương Trần tôi xin cảm ơn sự chăm sóc của ông với tôi lúc nhỏ”.

Dứt lời, Trương Trần xoay người bỏ đi, mặc dù anh không nói rõ, nhưng thái độ của anh đã thể hiện tất cả. Chỉ cần Trương Trần không chết, vậy thì anh nhất định sẽ tới nhà họ Trương một lần.

“Sống sót không tốt à?”, ông lão hừ một tiếng rồi lên xe rời khỏi đó.

Trong phòng khám, Chu Viên Viên ôm mặt nhìn Trương Trần. Từ lúc nãy trở về, Trương Trần vẫn luôn nhíu mày, có vẻ đang chất chứa tâm sự.

“Đồ ngốc, đừng nghĩ nhiều, nghĩ cũng vô dụng thôi. Tôi đi làm cơm cho anh, anh muốn ăn cái gì? Sủi cảo tôi làm ngon lắm đấy!”, Chu Viên Viên cười hê hê chạy vào căn nhà mà cô ta thuê rồi loay hoay làm việc.


Lúc này, tiếng chuông vang lên, Trương Trần bắt điện thoại, giọng nói của Triệu Chí Hào vọng tới: “Cậu Trương, bên nhà họ Phương có động tĩnh, cậu ở đâu để tôi tới tìm cậu!”

“Được”, Trương Trần gật đầu rồi nói địa điểm của mình.

Kể từ khi từ tỉnh An Hoa về, anh đã bảo Triệu Chí Hào chú ý mọi hành động của nhà họ Phương.

Không bao lâu sau, Triệu Chí Hào xuất hiện trước mặt Trương Trần, đặt một túi hồ sơ trước mặt anh.

“Cậu Trương, bà cụ Phương đã chuyển hết cổ phần trong nhà họ Phương cho Phương Thủy Y”, Triệu Chí Hào nói với vẻ nghiền ngẫm.

“Ồ?”, Mắt Trương Trần lấp lóe, anh nói: “Lại là bởi vì ông chủ Mạt Lâm?”

Triệu Chí Hào nhịn cười, gật đầu nói: “Đúng thế, thật sự không biết bọn họ biết cậu là ông chủ Mạt Lâm thì sẽ có vẻ mặt thế nào, chắc chắn là sẽ ngạc nhiên rớt cảm luôn!”

“Phải giữ bí mật tuyệt đối, những người biết chuyện không được nói ra ngoài”, Trương Trần nói nghiêm túc.

Sáng nay quản gia của nhà họ Trương mới tới, mặc dù anh biết nhà họ Trương không hề chú ý tới anh, nhưng anh vẫn phải cẩn thận, nếu không thì sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được!


“Tôi hiểu!”, Triệu Chí Hào cũng biết điều, ông ta không hỏi gì thêm, chuyển chủ đề sang nhà họ Phương, nói: “Làm gì với nhà họ Phương đây? Hiện tại chúng ta hoàn toàn có thể đập chết bọn họ”.

“Không cần vội vàng”, Trương Trần xua tay nói: “Dao cùn cắt thịt mới đau, tôi cũng muốn xem thử bà cụ Phương có ý định gì”. ngôn tình sủng

“Được rồi, Chu Viên Viên vừa đi làm sủi cảo, ông ở đây ăn cơm chung đi!”

Triệu Chí Hào gật đầu, đi theo Trương Trần rồi được ăn món sủi cảo ngon miệng.

“Lát nữa ăn xong thì để xe lại, tôi muốn tới nhà họ Tôn một chuyến!”, Trương Trần nói.

“Nhà họ Tôn? Cậu định..”, Triệu Chí Hào sửng sốt, vội vàng hỏi ngay.

Trương Trần gật đầu: “Thời gian hơi cấp bách, không thể kéo dài được nữa, hơn nữa có thể bên đó đã thỏa thuận gì đó với Chu Nhân Kiệt hoặc là Vu Ấu Hoa rồi”.