Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 217: C217: Không mời tôi vào trong à




“Khụ khụ, ừm, cậu Trương, tôi về trước nhé!”

Triệu Chí Hào ở bên cạnh thấy hơi lúng túng, ở đây ông ta cứ cảm thấy bản thân dư thừa, bèn kiếm cớ để đi khỏi đây.

Bởi vì nhàm chán, Trương Trần cũng ngồi trước quầy thuốc, hai tay chống căm nghĩ chuyện tương lai. Tôn Khuê Minh của nhà họ Tôn có cái khí phách ấy hay không? Anh phải dùng thủ đoạn gì thì mới có hiệu quả nhất? Bố cục của Hoài Bắc trong tương lai sẽ thế nào?

Cứ ngẫm nghĩ thế mà bầu trời tối dần đi lúc nào chẳng hay, Trương Trần làm thuốc bôi rồi ra đẳng sau tìm Chu Viên Viên.

“Tới đây, cởi áo ra”.

“Anh, anh định làm gì? Tôi đang bị thương đấy!", Chu Viên Viên nói nhỏ, không dám ngẩng đầu nhìn Trương Trần.

“Thừa lời”, Trương Trần trợn trắng mắt, nói: “Cô không bị thương thì tôi làm thuốc bôi cho cô làm

gì? Bôi cái này lên, sau này sẽ không để lại sẹo!”


“Hớ???”, Chu Viên Viên lúng túng, may mà đã muộn rồi nên Trương Trần không nhìn thấy.

Chu Viên Viên cởi áo khoác ra, ngoan ngoãn để Trương Trần bôi thuốc cho mình. Để che giấu sự lúng túng của mình, cô ta nói trong sự lo âu: “Liệu Nhiễm Minh Nhật có tới kiếm chuyện nữa không?”

“Có!", Trương Trần nói chắc chắn.

“Hơ, vậy thì phải làm thế nào đây? Tôi làm liên lụy đến anh rồi”.

“Không sao, nơi này là Hoài Bắc, hắn không dám làm gì quá lộ liễu đâu”.

Cứ thế một người hỏi một người đáp, bọn họ nhanh chóng bôi thuốc xong. Chu Viên Viên nhảy chân sáo ra ngoài mua cơm tối, Trương Trần cũng chuẩn bị thu dọn về khách sạn.

“Anh Trương, tôi có một vài chuyện muốn nói với anh”, Cao Hưng Tùng xuất hiện ở cửa phòng khám từ lúc nào chẳng hay.

“Vào đi rồi nói”, Trương Trần đưa cho cậu ấy một điếu thuốc rồi tùy ý ngồi trên ghế.

Cao Hưng Tùng cảm thấy ấm áp, tuy rằng không biết hút thuốc, nhưng cậu ấy vẫn cứ châm lửa.

Cậu ấy được như ngày hôm nay cũng là nhờ Trương Trần, mà Trương Trần cũng không coi cậu ấy là người hạ đẳng.

Cao Hưng Tùng do dự một lát rồi nói: “Anh Trương, nói thật, lần này tiếp xúc với Vu Ấu Hoa, nếu ông ta thật sự bất chấp thủ đoạn thì năng lực của tôi không đủ, đồng thời cũng thiếu kinh nghiệm thực tiễn”. “Cậu không che giấu gì nhỉ!”, Trương Trần cười.

“Tôi không có mặt mũi vòng vo với anh”, Trương Trần cũng ngang tuổi với cậu, Cao Hưng Tùng nhìn anh, nói: “Nếu kéo Phương Đại Vĩ tới, tôi dám chắc Vu Ấu Hoa cũng không thể làm gì được, dù sao hiện tại đang xét về pháp luật, chỉ có điều...

“Chỉ có điều lần trước anh ta cắn ngược lại tôi một cái, trong lòng tôi có thành kiến đúng không?”, Trương Trần nói thản nhiên.


“Anh Trương, thực ra tôi đã điều tra về Phương Đại Vĩ rồi, sở dĩ lúc trước anh ta đối đầu với chúng ta là bởi vì Mã Tam Phong có ơn với anh ta. Tình cảnh của anh ta cũng gần giống với tôi, lúc trước toàn là Mã Tam Phong bỏ tiền trợ giúp anh ta, anh †a làm việc cho Mã Tam Phong miễn phí”.

“Nếu anh có thể bỏ qua mâu thuẫn trước kia, ra †ay cứu mẹ anh ta, anh ta nhất định sẽ hết lòng với anh”.

“Ồ? Mẹ anh ta bị làm sao?”, Trương Trần hỏi.

“Mẹ anh ta bị bệnh nặng mười ba năm rồi, bởi vì anh ta tiêu hết tiền cho mẹ nên đã ba mươi bốn tuổi rồi mà vẫn không có người phụ nữ nào băng lòng đi theo một người tay trắng như thế, dù rằng anh ta rất xuất sắc trong giới luật sư!”, Cao Hưng Tùng giải thích.

“Ha ha”, Trương Trần cười nhẹ một tiếng, nói: “Có hiếu, trọng tình nghĩa...”.

Trong một căn phòng cũ nát ở phía bắc thành phố ngập tràn một thứ mùi khiến người ta phải nhíu mày, thế nhưng đồ đạc trong đó lại được bày biện gọn gàng đâu ra đấy.

Một nồi thuốc đang được đun trên bếp lò bên cạnh, không bao lâu sau, người đàn ông rót thuốc ra, bưng vào căn phòng ở bên trong.

“Mẹ ơi, dậy uống thuốc đi”.

“Đại Vĩ, đừng chữa bệnh cho mẹ nữa, mẹ vẫn phải sống với lũ thôi. Làm liên lụy con lâu như thế, con cũng đến lúc tìm vợ rồi, mẹ muốn nhìn con sinh con trai!”


Bà cụ nằm trên giường bệnh nói với vẻ mặt áy náy. Bà biết không có cô gái nào chịu theo Phương Đại Vĩ là bởi vì bà, nếu không Phương Đại Vĩ đã nên người, lái Mercedes hay ở nhà lầu đều không thành vấn đề.

“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Có mẹ thì nơi này mới là nhà, mẹ cứ yên tâm điều trị. Con nghe nói ở Nam An có một thầy Trung y rất giỏi, để con kiếm thêm một khoản tiền, mấy ngày nữa sẽ đưa mẹ đi khám, nhất định sẽ khỏi được”, Phương Đại Vĩ nói nhẹ nhàng, sau đó bắt đầu đút thuốc cho mẹ.

Cho mẹ uống thuốc xong, Phương Đại Vĩ uể oải ngồi xuống ghế sô pha ở bên ngoài. Hắn ta làm gì còn tiền, sau vụ kiện thất bại lần trước, cộng thêm hành động của Mã Tam Phong, suýt chút nữa hắn ta bị đá ra khỏi giới luật sư, đâu còn ai dám thuê hắn ta nữa.

Thuê hắn ta chẳng những đắc tội với Mã Tam Phong, mà còn đắc tội với Triệu Chí Hào. Bọn họ là hai nhân vật có sức ảnh hưởng ở Hoài Bắc, như một ngọn núi khiến người ta phải dừng bước.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên những tiếng gõ cửa.

Phương Đại Vĩ mỏi mệt mở cửa ra, nhìn thấy hai người đứng ngoài cửa, hắn ta nói thản nhiên: “Anh Trương quyền thế và ngôi sao mới trong giới luật sư, tới đây để cười nhạo tôi hả?”

“Phương Đại Vĩ, anh ăn nói cho cẩn thận, đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!", Cao Hưng Tùng trầm mặt nói.

Trương Trần chẳng hề để ý tới, anh cười nói: “Không mời tôi vào trong à?”