Vu Ấu Hoa sắc mặt khó coi đấm xuống bàn. Lúc đầu đi quá vội vã nên không kịp đem theo người, thế mà giờ lại phải giao cho Trương Trần ba người làm tài xế!
Có hành động của Cao Hưng Tùng, cùng với Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn nên anh sớm đã có cách đối phó với cục diện này rồi. Chiều hôm đó, đám người Trương Trần thuận lợi ra ngoài.
Đồng thời Tôn Khuê Minh, người đã chờ đợi rất lâu vội vàng xông lên mở cửa xe: “Đại ca, cậu Trương, chúng ta tổn thất vô cùng nặng nề...”
Ánh mắt Tôn Khuê Sơn lóe lên. Ông ta hiểu rõ mọi chuyện ở đây hơn Trương Trần, vì vậy lập tức nói: “Là Bạch Thu Nghiệp ra tay sao?”
“Không sai!”, Tôn Khuê Minh gật đầu nói: “Sản
nghiệp của chúng ta ở thành phố Trường Minh đều bị phá hỏng rồi, số anh em bị thương cũng gần 100 người, đương nhiên, một chút thế lực của Bạch Thu Nghiệp ở Nam Thành cũng bị tôi xử lý sạch sẽ rồi!"
“Khiến các người bị liên lụy rồi!", Trương Trần hơi áy náy nói. Thực ra ngoài lần gián tiếp trị bệnh cho ông cụ nhà họ Tôn ra, anh cũng chưa giúp được gì nhiều cho nhà họ Tôn. Ngay cả đợt chia hoa hồng đầu tiên của tập đoàn Mạt Lâm vẫn chưa có!
Có thể nói, nếu không tính chuyện trước mắt của ông cụ thì nhà họ Tôn vẫn luôn nỗ lực trả công. Còn Triệu Chí Hào tốt xấu gì vẫn có được Mạt Lâm, nhưng vì lần trước nhà họ Mạt chèn ép Triệu Chí Hào nên Trương Trần cũng không làm khó Triệu Chí Hào nữa.
Nếu so sánh, thì quả thật người nhà họ Tôn thiệt thòi quá lớn!
“Cậu Trương không cần nói như vậy!”, Tôn Khuê Sơn khoát tay, ông cụ nhà họ Tôn không lên tiếng thì ông ta chính là chủ nhà họ Tôn.
Trương Trần gật đầu nói: “Nói cho tôi tình hình trước mắt đi!”
Trương Khuê Sơn nghĩ một hồi rồi nói: “Thế lực chính của Triệu Chí Hào nằm ở trung tâm Hoài Bắc, tôi tin cậu cũng biết rõ rồi, vậy nên tôi sẽ nói luôn về vấn đề nhà họ Tôn chúng tôi!”
”Vì năm ở Nam Thành, lại tiếp giáp với thành phố Trường Minh, nên đương nhiên chúng ta cũng sẽ có liên quan tới bên đó, nhưng xét về mọi mặt, Hoài Bắc và Trường Minh không thể so sánh được, chưa nói đến những thứ khác, chỉ cần cậu lên mạng xem giá nhà là đủ biết rồi!”
“Ồ?”, Trương Trần nói: “Vậy xem ra, Thành phố Trường Minh này đúng là một mảnh đất rất màu mỡ nhỉ?”
Tôn Khuê Sơn ngây người: “Xét từ mấy thành phố xung quanh Hoài Bắc thì quả thật Trường Minh là béo bở nhất!”
Trương Trần gật đầu nhìn Tôn Khuê Minh, cười khẩy.
“Các người có muốn nuốt chửng thế lực màu xám này của Trường Minh rồi một bước lớn mạnh không?”, Trương Trần đột nhiên nói, khiến ba người trong xe giật mình, đặc biệt là Tôn Khuê Minh, vì đây là mảnh đất ông ta phụ trách chính, nếu không phải trước kia ông ta đắc tội Trương Trần, Tôn Khuê Sơn sợ ông ta làm hỏng chuyện, thì những việc này lẽ ra phải là Tôn Khuê Minh đưa người ra chống đỡ hộ Trương Trần.
“Chuyện này, cậu Trương, có lẽ cậu không hiểu rõ thành phố Trường Minh và Hoài Bắc cho lăm!”, Tôn Khuê Minh nói.
Thân phận của Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn đều là những nhà kinh doanh nghiêm túc, xét về lợi ích bọn họ tính toán tỉ mỉ nhạy bén hơn Tôn Khuê Minh, nhưng lại không tiện nói thẳng, nên Triệu Chí Hào đột nhiên cười nói: “Tôn Khuê Minh, cậu Trương có lẽ không hiểu rõ tình hình cụ thể thật, nhưng cậu ấy không hề mạnh miệng!”
“Anh trai ông không tiện nói thẳng, vậy thì để tôi nói giúp ông ấy đi. Triệu Chí Hào tôi giúp cậu Trương làm việc, đừng nói những chuyện khác, chỉ tính riêng chuyện tập đoàn Mạt Lâm cũng đủ khiến tôi không biết phải báo đáp thế nào rồi. Nhưng còn nhà họ Tôn các người cho tới giờ vẫn chưa thấy được lợi ích thiết thực nào, đây là một cơ hội tốt đấy!”
“Được rồi, tôi chỉ đưa ra vấn đề, còn lại mọi người suy nghĩ cho kĩ đi, chuyện này không gấp, trở về rồi nói saul”, Trương Trần nói.
Suốt đường đi, Tôn Khuê Minh vô cùng rầu rĩ, ông ta cũng rất muốn có được thành phố Trường Minh, tới lúc đó, nhất định phải là ông ta ra tay, vì anh trai ông ta dù sao vẫn phải phụ trách việc kinh doanh trên bề nổi. Nhưng dù vậy ông ta vẫn hơi lo, Hoài Bắc này còn chưa xử lý xong, đã nghĩ tới thành phố Trường Minh, đây chẳng phải là tìm đường chết sao?
Sau khi tạm biệt, Triệu Chí Hào lái xe đưa Trương Trần về, còn hai anh em nhà họ Tôn cũng trở về nhà lo liệu những việc khác.
“Cậu Trương, người tài của nhà họ Tôn chỉ có một, đó chính là Tôn Khuê Sơn, trước kia là Tôn Khuê Sơn phụ trách vùng xám này, nhưng vì Tôn Khuê Minh không làm nên trò trống gì nên hai người họ đã đổi cho nhau, từ đó về sau phân công rõ ràng, nhưng Tôn Khuê Minh vẫn thiếu một điểm này, vừa nãy cậu nói thẳng quá, ông ta căn bản không dám tiếp!", Triệu Chí Hào nói trên đường đi.
“Há miệng chờ sung thì ai mà không biết, nếu Tôn Khuê Minh không làm được, thì đành phải để Tôn Khuê Sơn gánh vác thôi, cứ coi như là báo đáp chút gì đó cho nhà họ Tôn đi!”, Trương Trần nhẹ giọng nói.
Lòng tin của Triệu Chí Hào được giữ vững từ sau cuộc trò chuyện của ông ta và Trương Trần ở tập đoàn Triệu Thị, ông ta và Trương Trần có những chuyện có thể trực tiếp nói ra mà không cần đắn đo.
Triệu Chí Hào gật đầu rồi đưa Trương Trần tới phòng khám của Chu Viên Viên.
Chu Viên Viên đã trở về, cô ta chỉ bị thương ngoài da, băng bó một chút là ổn.
Nhìn thấy Trương Trần, Chu Viên Viên vui mừng đi tới, cô ta lại thuê một miếng đất, cô ta hết hi vọng với nhà họ Chu rồi, không muốn trở về nữa, vì vậy sau này sẽ ở lại cạnh phòng khám, như vậy cũng tiện.
“Thủy Y không cần anh nữa nên tôi miễn cưỡng chứa chấp anh đấy, phòng tôi đã dọn dẹp cả rồi, sau này anh cứ ở đây đi!”, Chu Viên Viên nói xong liền móc ra một chùm chìa khóa.
Trương Trần ngơ ngác: “Không cần, tôi có chỗ ở rồi, tôi ở khách sạn cũng được”.
“Cũng phải, đường đường là chủ tịch hiệp hội y học, ông chủ đứng sau tập đoàn Mạt Lâm sao có thể không có chỗ ở cơ chứ?”, Chu Viên Viên nói với giọng chua ngoa.
Vừa nói xong, cô ta liền nhận ra có gì đó không đúng, mặt đỏ ửng, vội vàng chạy ra sau bệnh viện sắp xếp dược liệu.
Trương Trần khó hiểu, Chu Viên Viên này nói chuyện sao lại sặc mùi khiêu khích vậy, anh cũng chưa động tới cô ta mà.