Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn quay đi, đây cũng đâu phải là chuyện gì đáng xấu hổ!
Vừa rồi Trương Trần đánh Nhiễm Minh Nhật, bọn họ đều tận mắt chứng kiến. Giờ đây gân tay gân chân gì cũng không còn quan trọng nữa rồi, chỉ là tuổi tác của bọn họ không cho phép. Ngán ngẩm nhìn Trương Trần và Chu Viên Viên, giữa chốn đông người thế này, liệu có thích hợp không?
Chu Viên Viên run rẩy cầm con dao găm trong tay. Cô ta chưa từng làm loại chuyện như thế này bao giờ, lần đầu không tránh khỏi căng thẳng.
Chu Nhân Kiệt ở bên cạnh cũng đã tuyệt vọng rồi, chỉ cần Chu Viên Viên đâm nhát dao này xuống thì coi như hết, nhà họ Chu chắc chắn không còn đường sống!
“Ahhhh!”, Chu Viên Viên đột nhiên hét lên, nhằm chặt mắt đâm vào gân tay Nhiễm Minh Nhật.
Còn Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn ở bên vẫn quay mặt đi cười tủm tỉm. Nhìn vẻ mặt bỉ ổi đó, là đàn ông thì đều hiểu chuyện mà hai ông lão đang thảo luận chắc chắn chẳng mấy tốt đẹp gì!
Đột nhiên Tôn Khuê Sơn vô tình ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy một người đàn ông bước xuống từ một chiếc xe con màu cờ đỏ. Ông ta vội vàng chạy tới đến cả cửa xe cũng không kịp đóng.
“Không ổn rồi!", Tôn Khuê Sơn biến sắc, vội vàng quay người hét lớn: “Dừng tay, dừng tay...”
Vừa nói Tôn Khuê Sơn vừa vội vàng chạy lại. Lúc này Chu Viên Viên cũng đã mở mắt. Trương Trần cũng nhìn Tôn Khuê Sơn với ánh mắt hoài nghị.
“Cậu Trương, có người tới!”, Tôn Khuê Sơn sắc mặt khó coi nói.
Trương Trần nhíu mày, ở Hoài Bắc, người có thể khiến Tôn Khuê Sơn biến sắc chắc chắc không phải người tầm thường, anh hỏi: “Người đó là ai?”
“Vu Ấu Hoa, người của bên thành phố Trường Minh, xét theo quyền lợi thực tế mà nói, cục trưởng Hàn của Hoài Bắc cũng phải dưới chướng ông ta, nếu ông ta nổi giận thì cho dù là ở Hoài Bắc ông ta cũng có tiếng nói không hề nhỏ!”, Tôn Khuê Sơn sắc mặt khó coi nói.
Nhất là cách tồn tại như của nhà họ Tôn ông ta, kiêng kị nhất là cảnh sát. Ông ta còn đỡ, vì dù sao thân phận của ông ta cũng là bề nổi, nhưng Tôn Khuê Minh, em trai ông ta thì coi như xong đời rồi!
Có một số chuyện lẽ ra đều là do Tôn Khuê Minh ra mặt. Giống như trường hợp này, thường thì Tôn Khuê Sơn sẽ không nhúng tay vào. Nhưng vì chuyện này dính dáng đến Trương Trần, mà lần trước lúc trị bệnh cho bố của ông ta, em trai ông ta
lại đắc tội Trương Trần. Vậy nên, chỉ cần liên quan đến Trương Trần, Tôn Khuê Minh sẽ ngoan ngoãn đưa người cho anh trai ông ta!
Lúc này, người đàn ông trung niên đó, cũng chính là Vu Ấu Hoa đã đi tới!
Ông ta đúng là béo quá rồi, đi có mấy bước mà mồ hôi đã đầm đìa đầy lưng.
Vừa bước vào ông ta liền quát lớn: “Tất cả đứng yên, dừng tay lại cho ông!”
Vu Ấu Hoa nói xong liền liếc mắt sang Nhiễm Minh Nhật, sắc mặt ông ta lập tức xám lại!
“Cậu chính là người cầm đầu ở đây?”, Vu Ấu Hoa đảo mắt một vòng. Mặc dù khó hiểu vì không biết tại sao một thằng nhóc chừng hai mươi tuổi lại đứng ở vị trí chính giữa, nhưng giờ ông ta không rảnh để ý tới chuyện đó.
Ông ta nhận được điện thoại từ thành phố Trường Minh liền vội vàng chạy tới, người còn không kịp đem theo, nhưng xem tình hình có vẻ như đã chậm một bước rồi!
Trương Trần nhún vai từ chối cho ý kiến.
Vu Ấu Hoa cực kì tức giận, nghiêm nghị nói: “Cậu đang phạm tội đấy, còn ngay trước mặt tôi, đưa người đi cho tôi!”
“Cậu Trương, chuyện này, hay là trước tiên cậu cứ chịu oan ức một chút đã?”, Tôn Khuê Sơn lại gần, nhỏ giọng nói.
Ông ta chính là nhân vật bề nổi. Mặc dù lần này là người ông ta đưa tới, nhưng ông ta muốn rửa sạch tội cũng vô cùng đơn giản, ông ta là vì nghĩ cho em trai và nhà họ Tôn mới làm như vậy!
Trương Trần có còn con át chủ bài nào không, Tôn Khuê Sơn không biết được. Ông ta cũng không quá lo lắng về Trương Trần, dù sao người ta cũng là một nhân vật lớn, đến nhà họ Mạc ở thủ đô còn có thể điều tới nữa là. Nhưng ngược lại nếu chọc giận tới Vu Ấu Hoa thì nhà họ Tôn của ông ta chỉ có nước bị trút giận!
Trương Trần suy tư một lát cuối cùng cũng gật đầu. Chuyện này suy cho cùng cũng là cuộc đọ sức trên vùng xám. Nếu anh đối đầu với Vu Ấu Hoa ở đây, có lẽ không có gì đáng ngại, nhưng chắc chắn cũng chẳng được lợi gì.
“Thông báo cho Cao Hưng Tùng, ngoài ra, trông chừng Chu Viên Viên cho tốt, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi không cần biết Vu Ấu Hoa này lai lịch thế nào cũng sẽ phải trả giá đắt!", Trương Trần thong thả nói.
Giọng nói của anh không hề nhỏ, mặc dù là nói với Tôn Khuê Sơn nhưng Vu Ấu Hoa đã nghe thấy hết, ông ta giận tới xây xẩm mặt mày.
Cái thăng khốn này, đúng là không coi ai ra gì!
Trương Trần bình thản giải tán mọi người trước. mặt Vu Ấu Hoa như không có chuyện gì xảy ra. Sau đó cùng Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn nghênh ngang bước lên chiếc xe con màu cờ đỏ, một màn này lại khiến Vu Ấu Hoa muốn tăng xông!
Mấy tên khốn này lại ngoan ngoãn như vậy, không cần ông ta nhiều lời đã tự mình chui lên xe.
Mấy người khác như Nhiễm Minh Nhật, Bạch Thu Nghiệp và Chu Nhân Kiệt vì bị thương nên được đưa tới bệnh viện trước rồi mới đưa tới đồn cảnh sát.