Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 214: C214: Tôi không làm anh hùng rơm đâu




Chẳng bao lâu sau đã có người lấy búa ra đưa cho Trương Trần.

“Đè lấy cậu chủ Nhiễm đây để tôi chơi với cậu ta. Giữ chặt đấy nhé, không được để cậu ta rụt tay về!", Trương Trần giơ búa lên, nhe răng ra nói.

Nghe vậy, cả đám đều cảm thấy run sợ. Ý của Trương Trần là sao? Anh định dùng búa đập nát tay của Nhiễm Minh Nhật ra à?

Tay Trương Trần này còn trẻ mà tàn nhãn quá đi mất!

Đừng nói là Chu Nhân Kiệt, ngay cả Tôn Khuê Sơn cũng cảm thấy không rét mà run.

Bảy, tám người nhanh chóng dúi Nhiễm Minh Nhật nằm trên mặt đất, có người ghì chặt lấy cổ tay hắn.

Chu Nhân Kiệt hoàn toàn ngây người, cũng không biết nên nói điều gì, thế nhưng ông ta biết lần này lớn chuyện rồi. Ông ta căn bản không thể khuyên được Trương Trần, nếu không thì ông ta đã khuyên ngay từ đầu.

“Trương Trần, tôi xin lỗi anh, tôi cũng sẽ xin lỗi Chu Viên Viên, tôi sẽ về Nam Sơn ngay, không bao giờ tới đây nữa, anh tha cho tôi có được không?”, Nhiễm Minh Nhật hoảng sợ gào lên.


Thế nhưng Trương Trần không hề dao động.

Anh bỗng dồn sức giơ búa lên, sau đó nện mạnh vào bàn tay Nhiễm Minh Nhật.

Rắc rắc!

Tiếng vang giòn giã vọng ra, đó là tiếng xương cốt vỡ vụn, kèm theo là tiếng hét thảm thiết của Nhiễm Minh Nhật.

Mọi người đồng loạt nhìn sang, máu tươi vẩy lên mặt đất, bàn tay của Nhiễm Minh Nhật thì đã be bét máu thịt.

Ở đây có không ít người hiểu biết về ngành y, lập tức nhận ra được rằng bàn tay của Nhiễm Minh Nhật không chỉ đơn giản là vỡ xương.

“A a a..", Nhiễm Minh Nhật gào thét, khuôn mặt của hắn vặn vẹo vì đau đớn, gân xanh trên cổ nổi lên, hàm răng cắn đến mức bật máu.

“Tay còn lại!", Trương Trần nói thản nhiên như không hề nhìn thấy.

Giờ khắc này, ai cũng cảm thấy rùng mình, ngay cả một số người dám đánh đấm dám liều mạng cũng vô thức lùi lại một bước.

Vừa cười vừa đập nát bàn tay người ta, không phải kẻ điên thì chính là ma quỷ, hiển nhiên Trương Trần có thể đứng ở đây thì tuyệt đối không phải kẻ điên.

Sau khi đập búa thứ hai, Nhiễm Minh Nhật không thể chịu được, ngất xỉu không biết gì nữa.

Đương nhiên Trương Trần sẽ không bỏ qua như thế. Nhiễm Minh Nhật nhanh chóng bị gọi dậy, đầu hẳn ta vùi chặt vào mặt cỏ, thân thể run lẩy bẩy.

“Trương... Trần..”, Chu Nhân Kiệt cũng đang run rẩy, ông ta nói từng chữ một: “Đủ rồi đấy!"


“Vẫn còn thiếu chút nữa”, Trương Trần nhìn về phía Chu Viên Viên, nói: “Viên Viên, tới đây!”

Nhìn tình cảnh của Nhiễm Minh Nhật, Chu Viên Viên cũng tê cả đầu, cô ta dịch tới gần đó, nhìn Trương Trần với vẻ không hiểu.

“Viên Viên, cô cũng học y, hẳn là biết loại tổn thương này của Nhiễm Minh Nhật có thể khôi phục rất dễ. Bây giờ đã trút giận xong rồi, cũng đến lúc phải cân nhắc chuyện tiếp theo”.

Trương Trần nói chậm rãi: “Bây giờ cô có hai lựa chọn, dù thế nào thì tôi cũng tôn trọng sự lựa chọn của cô”.

Chu Viên Viên gật đầu, Trương Trần nói tiếp: “Thứ nhất là đánh hắn trở thành tàn phế thật, cắt đứt hậu hoạn về sau. Đánh gãy tay chân hắn, sau đó đâm kim vào huyệt vô trung của hẳn, cho dù Hoa Đà sống lại cũng chỉ có thể nhìn Nhiễm Minh Nhật năm trên giường ăn uống giải quyết trong suốt quấng đời còn lại”.

“Thứ hai là tha cho hẳn, nhưng chắc hẳn cô cũng biết đôi điều về thế lực của nhà họ Nhiễm, ông nội cô thì nhát như chuột, rất có thể sự trả thù của hắn sẽ không có hồi kết, tự cô nghĩ đi!”

“Viên Viên, không được..”, Chu Nhân Kiệt nghe mà khiếp vía, nếu Chu Viên Viên làm thế thật thì nhà họ Nhiễm sẽ không chỉ tính sổ với Chu Viên Viên và Trương Trần, ngay cả nhà họ Chu cũng sẽ bị liên lụy.

“Viên Viên, không cần để ý tới ông ta, cô cứ nghĩ đi. Tôi dám làm thế thì cũng dám chắc là bọn họ sẽ không làm gì được tôi. Tôi đâu phải đồ ngốc, sao lại tự tìm đến cái chết được đây?”, Trương Trần nhẹ giọng khuyên nhủ.

Chu Viên Viên ngơ ngác nhìn Trương Trần, trong đầu nghĩ đến sự tra tấn của Nhiễm Minh Nhật với cô ta, cơn giận trong lòng bùng cháy, cô ta thực sự rất muốn làm Nhiễm Minh Nhật trở thành một tên tàn phế, không cho hẳn một cơ hội nào.


Cô ta suy nghĩ rất lâu, chỉ có Chu Nhân Kiệt đứng bên cạnh hô hào rồi bị người của Tôn Khuê Sơn đấm ngã, những người khác đều không nói câu gì, Trương Trần cũng chỉ lẳng lặng chờ đợi.

“Anh không sao thật chứ?”, rốt cuộc Chu Viên Viên cũng ngửa mặt nhìn Trương Trần và hỏi.

“Tôi không làm anh hùng rơm đâu!”, Trương Trần cười nói.

“Cảm ơn anh!”, Chu Viên Viên bỗng nhón chân lên hôn một cái vào má Trương Trần.

Trương Trần nghệt mặt ra, đám Triệu Chí Hào, Tôn Khuê Sơn cũng mở to đôi mắt, Chu Viên Viên thì đỏ bừng mặt.

“Hơ, ai mang một con dao tới đây!”, Trương Trần phá vỡ sự lúng túng, thoát khỏi cảm giác dịu dàng nồng thắm ấy.

Một con dao nhanh chóng được đặt vào tay Chu Viên Viên.