“Không sao”, Trương Trần xua tay.
“Đứng ngây ra đó làm gì nữa, bao vây bọn họ cho tôi!", Tôn Khuê Sơn quát to, hiển nhiên ông ta định lấy thịt đè người, hơn trăm người mà ông ta dẫn tới hoàn toàn có thể đè chết chú Khang ở sau lưng Nhiễm Minh Nhật.
Đến lúc này, sắc mặt của chú Khang, Nhiễm Minh Nhật và Chu Nhân Kiệt càng âm trầm hơn.
Chú Khang không bắt được Trương Trần thì chẳng khác nào chọc phải tổ ong, đối phương chỉ dựa vào số người cũng có thể quần chết ông ta.
“Cậu chủ, lần này khó rồi”, chú Khang nói một cách ngưng trọng. Nếu đánh lẻ thì ông ta tự tin có thể đánh những người ở đây tàn phế hết, nhưng người ta sẽ chẳng ngu xuẩn như thế.
Có câu gọi là đấm đá lung tung cũng đánh chết được sư phụ, đúng là ông ta từng luyện võ, không phải chỉ để dọa người, nhưng ông ta không phải thần tiên, căn bản không thể đỡ được.
“Ông Chu, ông có thể kéo dài thời gian được không? Người của tôi đang trên đường tới đây”, Nhiễm Minh Nhật nhìn về phía Chu Nhân Kiệt.
Chu Nhân Kiệt gật đầu nói: “Cứu viện mà tôi gọi cũng sắp tới rồi!”
Bọn họ vừa dứt lời, bên ngoài vọng tới những tiếng ồn ào.
Lại có mấy trăm người ùa vào bãi cỏ vốn đã rất đông người, ai nấy đều cầm tuýp sắt, chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn ra được nhóm người này cũng chẳng phải loại hiền lành gì.
Những người đó tách ra một con đường, một người đầu đỉnh tóc trắng, mặc áo jacket bước tới.
Rõ ràng mái tóc ông ta đã bạc trăng khiến người ta cảm thấy rất già, nhưng nhìn vào mặt thì lại cảm thấy không quá lớn tuổi, cùng lắm chỉ hơn bốn mươi mà thôi, hiển nhiên mái tóc trắng ấy là bẩm sinh.
“Bạch Thu Nghiệp!”, đôi mắt của Tôn Khuê Sơn trở nên ngưng trọng.
“Người đó là ai?”, Trương Trần hỏi, hiển nhiên có thể điều động nhiều người như thế thì chắc chắn sẽ không phải hạng người vô danh.
“Bạch Thu Nghiệp, người thành phố Trường Minh, bởi vì vị trí địa lý và kinh tế của thành phố Trường Minh nên trong thành phố Trường Minh, thế lực của Bạch Thu Nghiệp còn lớn hơn nhà họ Tôn bọn tôi!”, Tôn Khuê Sơn giải thích.
Trương Trần hiểu ra, mặc dù trong ba năm ở nhà họ Phương, hầu hết thời gian anh đều ru rú trong nhà, nhưng vẫn hiểu biết một chút về thế cục của Hoài Bắc.
Giang Lăng có mười một thành phố, Hoài Bắc tiếp giáp với Trường Minh, rất nhiều người Hoài Bắc còn cách xa trung tâm thành phố Trường Minh hơn cả Hoài Bắc, hai thành phố gần như là hòa vào nhau.
Khu vực tiếp giáp là phía nam Hoài Bắc, địa bàn của nhà họ Tôn, ở đó có rất nhiều người sinh sống và cư trú ở thành phố Trường Minh.
“Tôn Khuê Sơn, dẫn đàn em của chú rời khỏi đây đi!”, Bạch Thu Nghiệp bước tới, nhìn Tôn Khuê Sơn và nói.
“Bạch Thu Nghiệp, nơi này không phải Trường Minh, ông không biết điều đó hả?”, Tôn Khuê Sơn cũng lạnh lùng nói.
Bạch Thu Nghiệp nhìn lướt qua Chu Nhân Kiệt. Sở dĩ ông ta tới đây, một là bởi vì Chu Nhân Kiệt có ơn với ông ta. Không ai có thể đảm bảo cuộc đời mình có ốm đau bệnh tật gì hay không, Chu Nhân Kiệt lại có tiếng về Trung y.
Một mặt khác là bởi vì ông ta cũng ngấp nghé đến Hoài Bắc. Ông ta theo con đường không chính đáng, cũng tương tự như nhà họ Tôn, những gì ăn được ở Trường Minh thì gần như ông ta đã ăn hết rồi, trừ khi đụng tới những người làm ăn chính đáng.
Nhưng vì nguyên nhân cân bằng nên ông ta không thể đụng tới, vậy nên mấy năm gần đây ông †a bắt đầu nhòm ngó Hoài Bắc, chỉ có điều không thể ra tay ngay được, mà Chu Nhân Kiệt thì cũng là một điểm đột phá rất tốt.
Bạch Thu Nghiệp ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Hôm nay tôi nhận sự ủy thác của người ta, chú nể mặt tôi, sau này tôi sẽ mời chú em một bữa, thấy sao?”
“Erăng tôi không thể quyết định được”, Tôn Khuê Sơn lắc đầu. Bọn họ chỉ cách nhau một khu vực nội thành, vốn cũng đã thường xuyên cạnh tranh với nhau.
Chu Nhân Kiệt võ vai Bạch Thu Nghiệp, ông ta đã yên tâm hơn nhiều, cất tiếng nói: “Trương Trần, dẫn Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn đi, tôi sẽ bỏ qua chuyện này. Cậu không có ưu thế gì với cục diện này hết!”
“Tên Bạch Thu Nghiệp này là do ông gọi tới?”, Trương Trần hỏi.
“Đúng thế!”, Chu Nhân Kiệt gật đầu. “Dẫn người của ông rời khỏi Hoài Bắc”, Trương Trần thản nhiên nhìn Bạch Thu Nghiệp.
“Mày dám ra lệnh cho tao?”, Bạch Thu Nghiệp sầm mặt lại, ngay cả nhà họ Tôn mà ông ta còn muốn đụng tới, từ bao giờ lại đến lượt một thằng nhãi ranh sai phái ông ta?
Nếu không phải bởi vì ông ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì đã ra lệnh đánh rồi.
“Hôm nay ông nhất quyết đòi đứng ra bảo vệ Chu Nhân Kiệt?”, Trương Trần nói tiếp.
Bạch Thu Nghiệp hừ lạnh một tiếng, ông ta chẳng thèm nói gì với Trương Trần nữa, nhìn sang Tôn Khuê Sơn rồi nói: “Chú Tôn, chú em không thèm nể mặt tôi như thế là định trở mặt đấy à? Đừng quên ở Trường Minh cũng có sản nghiệp của chú!”
Tôn Khuê Sơn thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói: “Miếng bánh ở Trường Minh đã không thỏa mãn được các người, vậy nên các người cũng đòi chia chiếc bánh ở Hoài Bắc, ông có thực lực ấy không?”
“Ít nhất với cục diện trước mắt thì các chú cũng không chiếm được ưu thế. Lòng kiên nhãn của tôi chỉ có hạn thôi, chú không định nể mặt tôi thật hả?”
Tôn Khuê Sơn sầm mặt xuống, nơi này cách phía nam thành phố cả nửa Hoài Bắc, nếu bây giờ ông ta điều người tới thì sẽ không thể tới ngay được. Triệu Chí Hào thì cách đây gần, nhưng ông ta là thương nhân, chỉ có một ít vệ sĩ bình thường, không có tác dụng gì nhiều.
“Ha ha”, lúc này Trương Trần bỗng cười một tiếng. Anh đi tới trước mặt Bạch Thu Nghiệp rồi bỗng quăng ra một cái bạt tai.
Không ai có thể lường trước được động tác đột ngột này của Trương Trần. Dù gì Bạch Thu Nghiệp cũng là một ông trùm không thua kém gì nhà họ Tôn, ai mà ngờ được rằng Trương Trần chẳng thèm kiêng dè gì như thế.
Bạch Thu Nghiệp cũng không đoán trước được, ông ta bị Trương Trần tát đến mức lảo đảo.
“Ông cứ luôn miệng nói nể mặt ông, vậy hôm nay tôi sẽ cho ông biết cái gì gọi là nể mặt!”, Trương Trần nói lạnh lùng.