Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 209: C209: Ông có còn là con người nữa không




Chu Viên Viên không còn sức cử động nữa, trong lòng cô ta đã tuyệt vọng như tro tàn.

Chu Nhân Kiệt nhìn cháu gái không còn ra hồn người, mặc dù có chút không nỡ nhưng nghĩ đến thế lực của nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn và tương lai trước mắt nên ông ta nhìn đi hướng khác mà không nỡ nhìn Chu Viên Viên.

“Thưa ông, không hay rồi”, đột nhiên bên ngoài truyền lại tiếng hét, chỉ thấy một người đàn ông vội vàng chạy vào bẩm báo.

“Bên ngoài... Có Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn dẫn người bao vây nhà chúng ta ri

“Cái gì? Còn có chuyện đó ư?”, Chu Nhân Kiệt kinh hãi, sau đó nói: “Cậu chủ Nhiễm! Tôi đi xem

Sao”.

Nhiễm Minh Nhật gật đầu, nói phụ họa vào: “Tôi cũng không ở lại lâu nữa, tôi đưa người về Nam Sơn đây, có chuyện gì lớn cứ gọi điện thoại đến là được”.

Chu Nhân Kiệt gật đầu rồi đi ra bên ngoài, còn Nhiễm Minh Nhật kêu người vào xách hai cánh tay Chu Viên Viên lên kéo ra bên ngoài.


Chu Nhân Kiệt đi ra bên ngoài thì thấy người thanh niên đứng trên cùng là Trương Trần.

Đứng phía sau Trương Trần nửa bước chính là Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn, sau cùng là hơn mười người đàn ông vạm vỡ.

Nhìn thấy tình huống trước mắt này, kể cả là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra ai mới là kẻ đầu sỏ.

Sắc mặt Chu Nhân Kiệt sầm lại nhìn về phía Trương Trần, lạnh lùng nói: “Trương Trần! Cậu làm như này là có ý gì?”

“Tôi muốn gặp Chu Viên Viên”, Trương Trần bình thản nói.

“Đây là chuyện của nhà họ Chu chúng tôi, không đến lượt cậu nhúng tay vào. Cậu đừng quên cậu kết hôn rồi đấy, hãy chú ý đến thân phận của mình. Hơn nữa, ai cho cậu cả gan bao vây nhà tôi?”, Chu Nhân Kiệt phẫn nộ, nói.

Lúc này, Nhiễm Minh Nhật dẫn theo người của mình kéo theo Chu Viên Viên đi ra. Bọn họ không thèm nhìn về phía Trương Trần mà cứ đi thẳng về phía xe ở bên cạnh.

Trương Trần quét nhìn theo thì chỉ thấy một cô gái xõa tóc, trên người còn có những vệt máu đỏ đang bị người ta nhét vào ghế sau. Mặc dù dung mạo cô gái bị tóc che lên nhưng Trương Trần làm sao mà không nhận ra đó là Chu Viên Viên.


Trương Trần ngay lập tức thấy kinh hãi trong lòng, đến cả Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn ở phía sau cũng biến đổi sắc mặt.

Đây là nhà họ Chu, Chu Viên Viên bị thành ra như này, rốt cuộc Chu Nhân Kiệt đang làm cái quái gì vậy?

“Ngăn bọn họ lại”, Trương Trần quát lớn.

Hơn mười người đàn ông vạm vỡ lập tức lên trước chặn đám người Nhiễm Minh Nhật lại, còn Trương Trần cũng sầm mặt đi lên trước đá hai người đàn ông đang xách tay Chu Viên Viên.

Trương Trần vén tóc Chu Viên Viên ra phía sau mới phát hiện, trên người cô ta có rất nhiều vết thương, phía trước ngực còn bị đâm một chiếc kim bạc nữa.

Ngọn lửa phẫn nộ bùng lên trong người Trương Trần, anh rút kim ra, nhanh chóng khóa chặt huyệt vị trên người Chu Viên Viên, lúc này cô ta mới cảm thấy dễ chịu hơn.

“Trương... Trương Trần”, Chu Viên Viên nhìn Trương Trần với vẻ yếu ớt, sau đó vội nói: “Anh... Sao anh lại đến đây, mau đi đi..".

Trương Trần vuốt lên gò má của Chu Viên Viên, khẽ nói: “Đừng lo”.

Chu Viên Viên chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng, được Trương Trần ôm nên cô ta cảm thấy những đau khổ của mình cũng giảm đi nhiều, cảm giác an toàn như bao trùm lấy cô ta.

“Chu Nhân Kiệt! Ông trong nghề bao nhiêu năm như vậy, thế mà đối xử với cháu gái mình như này sao? Ông có còn là con người nữa không?”, Trương Trần hỏi Chu Nhân Kiệt.

Lúc Trương Trần đến đây, anh đã nghĩ đến hậu quả xấu nhất rồi. Anh cũng biết nhà họ Nhiễm không hề đơn giản nên mới gọi Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn đến. Nhưng anh không thể ngờ, Chu Viên Viên bị tra tấn đến nông nỗi này mà Chu Nhân Kiệt vẫn không có biểu cảm gì.