Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 206: C206: Đồ chơi của ta thì sao thoát được




“Vậy được, lấy danh nghĩa của tôi kiểm tra tất cả sản nghiệp dưới danh nghĩa của Chu Nhân Kiệt. Tôi tin răng đối với Hiệp hội y học thì chuyện này không vấn đề gì chứ?”

“Có vấn đề gì thì nghiêm cấm hoạt động luôn, nếu có người truy cứu trách nhiệm thì cứ đẩy cho tôi”, Trương Trần nói vài câu rồi cúp điện thoại. Nếu mọi người cho anh danh xưng hội trưởng của Hiệp hội y học Giang Lăng thì đây cũng là lúc dùng đến nó rồi, đặc biệt là trên địa bàn Giang Lăng.

Trong tập đoàn Triệu Thị, Trương Trần đến rồi trực tiếp bước vào trong.

Nhân viên lễ tân dẫn Trương Trần đi đến văn phòng của Triệu Chí Hào.

“Cậu Trương! Có chuyện gì thì cậu gọi điện là được, hà tất phải đích thân đến đây”, Triệu Chí Hào vội đứng lên rót trà cho Trương Trần.

“Dẫn theo người của ông sau đó gọi cả nhà họ Tôn đến bao vây nhà Chu Nhân Kiệt cho tôi”, Trương Trần trực tiếp nói.

Sắc mặt Triệu Chí Hào biến đổi, sau đó nhỏ giọng nói: “Cậu Trương, Chu Nhân Kiệt được coi là người có danh tiếng ở Giang Lăng đó, ông ta không như nhà họ Hàn ở tỉnh An Hoa đâu. Nhà họ Hàn có bản lĩnh đến mấy nhưng không dám quá hống hách ở đây nhưng Chu Nhân Kiệt thì....

Trương Trần làm sao mà không biết, sở dĩ anh đến chính là đoán được Triệu Chí Hào sẽ có lo lắng này.


“Tôi có hai chuyện muốn nói với ông”, Trương Trần thản nhiên nhìn Triệu Chí Hào nói khiến ông ta cảm thấy lạnh trong lòng.

“Thứ nhất, hiện giờ là lúc ông đưa ra lựa chọn. Nếu đi theo tôi thì quan trọng nhất là làm theo tôi nói, tôi không muốn nghe thấy mấy lý do vớ vẩn. Cái này ông có thể cân nhắc, nhân tiện nói với nhà họ Tôn xem họ có thái độ thế nào?”

“Thứ hai, ông có thể từ chối, tôi cũng không làm gì ông. Từ nay về sau chúng ta chỉ là người hợp tác kinh doanh đơn thuần thôi, phương thuốc thì vẫn do ông đưa vào kinh doanh”.

Trương Trần nói xong thì nhắm mắt nghỉ ngơi chút, anh hiểu đây là lựa chọn của Triệu Chí Hào. Mà người Trương Trần cần là người như anh nói, anh không muốn nghe lý do. Những gì Triệu Chí Hào nghĩ, anh đều biết, hiện giờ chỉ là ở Giang Lăng thôi, nếu Triệu Chí Hào đột nhiên bỏ mặc anh thì cũng không sao cả.

Nhưng, sau này phải đối phó với nhà họ Trương ở thủ đô, bất cứ mắt xích nào nếu như xảy ra vấn đề thì sẽ phải trả giá băng việc thịt nát xương tan.

Anh không cần người máu mặt nhất thời mà là người luôn kiên định sát cánh với mình, bất luận Triệu Chí Hào lựa chọn thế nào thì Trương Trần sẽ không nói thêm gì.

Còn Triệu Chí Hào ở bên này thì vô cùng khó xử. Có một số chuyện trước đây không cần Trương Trần nói nhưng ông ta vẫn xử lý ổn thỏa. Bởi vì đi theo Trương Trần thì có thể ổn định hơn, kể cả mấy ngày trước đến tỉnh An Hoa giúp Trương Trần, ông ta cũng cân nhắc được lợi hại nên cũng đi.

Nhưng Trương Trần thật sự biết gây sóng gió” thật, mới có mấy ngày bên tỉnh An Hoa chưa kết thúc thì anh lại đối đầu với Chu Nhân Kiệt rồi.

Suy nghĩ hồi lâu, Triệu Chí Hào suy nghĩ trước. sau, cuối cùng cắn răng nói: “Cậu Trương, cậu yên tâm, tôi sẽ liên hệ với nhà họ Tôn ngay”.

“Ông nghĩ kỹ chưa?”, Trương Trần thản nhiên nói.

“Nghĩ kỹ rồi, sau này Chí Hào sẽ không nhiều lời nữa”, Triệu Chí Hào gật đầu nói.

Lúc ông ta đưa ra quyết định này cũng không thấy hối hận, vì ông ta đã suy nghĩ kỹ rồi, Trương Trần vốn là tên vô dụng nổi danh Hoài Bắc nhưng tất cả những chuyện cậu ta làm sau đó thì có ai đấu lại được đâu?

Kể cả là ở tỉnh An Hoa, nhà họ Mạc bị khống chế, đám con cháu nhà họ Hàn chẳng phải cũng bị Trương Trần đánh phế rồi sao?.


||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

Triệu Chí Hào là thương nhân, thương nhân cái chính là đầu tư kiếm tiền, còn hiện giờ ông ta đưa ra lựa chọn này cũng là một cách đầu tư. Chỉ có điều, cái giá đè lên người hơi lớn, thẳng và thua đều là kết quả đã định.

“Vậy chuẩn bị chút đi, lát nữa sẽ xuất phát”, Trương Trần thản nhiên nói.

Trong phòng lớn của nhà họ Chu, Chu Viên Viên với sắc mặt ủ dột, nhìn Chu Nhân Kiệt với ánh mắt đáng thương.

“Ông ơi, sao ông lại bắt cháu phải lấy Nhiễm Minh Nhật, cháu không muốn lấy hắn”.

“Chuyện này không đến lượt cháu”, Chu Nhân Kiệt hừ lạnh một tiếng, nói: “Viên Viên! Nhà họ Nhiễm ở Nam Sơn không phải thế gia bình thường đâu, có lịch sử ít nhất hơn năm trăm năm rồi. Cháu mà gả về đó thì sẽ tốt hơn, nhà họ Chu cũng sẽ tốt hơn”.

“Cháu sẽ không tốt được đâu, ông làm vì lợi ích của mình thôi, những cái khác đều là lý do thôi, ông thật sự nhẫn tâm hi sinh hạnh phúc của cháu sao?”, Chu Viên Viên đỏ ửng mắt nhìn Chu Nhân Kiệt, hỏi.

“Hỗn láo”, Chu Nhân Kiệt phẫn nộ rồi tát Chu Viên Viên một cái, quát lớn: “Viên Viên! Đây là quyết định của nhà họ Chu, trước đây cháu bướng bỉnh đã đành nhưng chuyện này không do cháu làm chủ được”.

“Cháu ngoan ngoãn ở trong nhà cho ông, ông đã chuẩn bị của hồi môn cho cháu rồi, ngày mai cháu sẽ về Nam Sơn kết hôn với cậu Nhiễm. Trước lúc đó, cháu không được đi đâu cả”.


“Thưa ông chủ, cậu Nhiễm đến rồi ạ”, lúc này Ì một người giúp việc vào nói.

Chu Nhân Kiệt gật đầu, ra lệnh: “Nhốt cô chủ vào trong phòng cho tôi, không có lệnh của tôi thì không ai được cho nó ra ngoài, nếu không tôi sẽ hỏi tội các người đấy”.

“Vâng”, người giúp việc đó lập tức gọi người là đến đưa Chu Viên Viên đi.

Lúc này Nhiễm Minh Nhật bước vào phòng khách. Chu Nhân Kiệt vội cười lên trước, nói với điệu thân mật: “Cậu Nhiễm, mau ngồi đi, con bé Viên Viên nhà tôi không hiểu chuyện, tôi đã khuyên bảo nó rồi”.

“Không sao”, Nhiễm Minh Nhật cười ha ha, nói: "Ì “Ông Chu! Nhà họ Nhiễm rất xem trọng ông, tin rằng sau lần liên hôn này, mối quan hệ của chúng ta sẽ khăng khít hơn, đến lúc đó tôi phải đổi cách xưng hô rồi”. “Đâu có, đâu có, tùy ý cậu Nhiễm thôi”.

“À phải rồi, không biết ông Chu đã thuyết phục được Chu Viên Viên chưa, tôi muốn đi xem sao”, Nhiễm Minh Nhật nói.

“Cũng được, dù sao thì mấy ngày nữa Viên Viên cũng gả cho cậu rồi, hai người bồi đắp thêm tình cảm cũng tốt", Chu Nhân Kiệt gật đầu, sau đó gọi người giúp việc đến để dẫn Nhiễm Minh Nhật đi.

“Đồ chơi của ta thì sao thoát được, nếu không thì chủ nhân của nó sẽ tức giận đấy”, Nhiễm Minh Nhật cười, thầm nghĩ.