“Rất có khả năng đó, nếu không thì làm gì có nhiều người bị thương trong cùng một ngày vậy, mà lại đến đây cùng lúc”, Trương Trần nói.
“Sao hản lại phải làm thế, đây chẳng phải là lợi cho việc kinh doanh của tôi sao?”, Chu Viên Viên hỏi với kiểu không hiểu. Chỗ cô cũng không phải là chỗ từ thiện, đến đây đều phải trả tiền mà.
“Ha ha”, Trương Trần hỏi: “Cô nghe nói thời xưa đánh trận như nào chưa?”
“Binh mã chưa dùng đến mà lương thảo đã cạn kiệt, nếu như không còn gì ăn thì chính là một thất bại nhanh chóng. Không cần kẻ địch ra tay thì đội mình đã toi đời rồi”.
“Chỗ cô hiện giờ còn bao nhiêu dược liệu dự trữ? Không có dược liệu thì lấy gì ra chữa bệnh?”
Trương Trần hỏi liền mấy câu khiến Chu Viên Viên không nói nên lời. Một lúc lâu cô mới nhỏ giọng nói: “Hắn ta làm cạn kiệt nguồn dược liệu ở chỗ tôi, không đến nỗi cạn kiệt luôn cả dược liệu Hoài Bắc đấy chứ?”
“Nếu đúng là Nhiễm Minh Nhật làm thì ngày mai cô sẽ biết thôi”, Trương Trần cũng không giải thích thêm rồi quay về khách sạn.
Buổi tối, Trương Trần lén mở điện thoại ra thì bên trên không có cuộc gọi nhỡ nào. Trương Trần cảm thấy có chút kỳ quái, lúc này mới để ý hôm nay là thứ bảy.
Sáng sớm hôm sau, Chu Viên Viên ngẩn người nhìn hàng dài đang xếp bên ngoài cửa phòng khám, cô mới mở cửa thôi mà. Lúc Trương Trần đến thì sắc mặt cũng không dễ coi cho lắm.
“Bác sĩ ơi, nếu đã mở cửa thì khám bệnh cho. chúng tôi đi”, một ông chú đứng đầu hàng nói.
“Phải làm sao được Trương Trần, không thể đóng cửa thế được”, Chu Viên Viên lo lắng nói.
“Dược liệu đâu, còn bao nhiêu nữa?”, Trương Trần hỏi.
“Hôm qua chúng ta đã dùng kha khá dược liệu dự trữ rồi, các nhà cung cấp tôi liên hệ hôm qua nhưng họ vẫn chưa chuyển đến”, Chu Viên Viên lo lắng nói.
“Ha ha! Họ sẽ không chuyển đến đâu”, lúc này Nhiễm Minh Nhật từ trong đám đông bước ra, cười híp mắt nói.
“Đồ bỉ ổi”, tối qua Trương Trần đã nhắc nhở Chu Viên Viên rồi nên giờ nhìn thấy Nhiễm Minh Nhật thì làm sao mà cô ta không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Mắng chồng mình như thế là không đúng đâu nha, xem ra, tôi vẫn phải điều chỉnh lại tính tình của cô mới được”.
“Những bệnh nhân này các người có bản lĩnh chữa trị không, nếu không thì đóng cửa đi”, Nhiễm Minh Nhật khóe môi lộ ra nụ cười, đứng ở đó cười nói.
Chu Viên Viên cản môi đỏ, dược liệu bị Nhiễm Minh Nhật chặn đứt, họ căn bản không thể chữa trị được, cô không kìm nổi mà nhìn về phía Trương Trần.
“Xếp hàng vào đi, từng người từng người một”, Trương Trần nói.
“Xem ra thần y Trương tự tin thật đó nhưng chuyện của tôi thì tốt nhất thần y Trương đừng chen vào thì tốt hơn", Nhiễm Minh Nhật nói với giọng cảnh cáo, hắn nhìn thấy Trương Trần và Chu Viên Viên ở cạnh nhau thì vốn đã không vui rồi.
Mặc dù hẳn và Chu Viên Viên vẫn chưa tổ chức đám cưới nhưng trong mắt của hắn thì Chu Viên Viên đã là đồ vật riêng của hắn rồi, làm sao có thể thân mật với người đàn ông khác như vậy.
Trương Trần không thèm để ý đến Nhiễm Minh Nhật mà bắt đầu chữa trị cho bệnh nhân.
Cơ thể của con người vốn có chức năng tự động hồi phục nhưng nếu như sử dụng đến thuốc thì càng có hiệu quả hơn. Trương Trần cũng không dùng linh tinh mà chỉ dùng kim vàng kích thích khả năng hồi phục của bọn họ thôi.
Tất nhiên, đây chỉ có thể trị cho những bệnh bình thường, cũng may những người ở đây không có vấn đề gì lớn lắm. Chủ yếu là Nhiễm Minh Nhật tìm đến để làm cạn kiệt dược liệu trong phòng khám của Chu Viên Viên mà thôi.
Nhiễm Minh Nhật nhìn Trương Trần chữa trị cho từng bệnh nhân thì khì khì nói: “Kim Hồi Xuân, không tồi đâu..”.
“Cũng bình thường thôi”, Trương Trần đáp bừa một câu.
“Ha ha! Trương Trần, cứ coi như anh gắng gượng được một lúc nhưng liệu cố được bao lâu?”, Nhiễm Minh Nhật cười khỉnh, sau đó nhìn Chu Viên Viên nói tiếp: “Trông vào hắn à, lẽ nào hắn có thể ở đây suốt sao?”
“Không liên quan gì đến anh”, Chu Viên Viên lạnh lùng nói.
“Xem ra, cô cũng không ngoan lắm nhỉ, cũng được, tôi muốn xem Trương Trần có thể chữa cho bao nhiêu người”, Nhiễm Minh Nhật khế cười một tiếng, không nói thêm mà yên lặng ngồi ở đó nhìn Trương Trần chữa cho từng người.
“Bác sĩ ơi, tôi vẫn còn khó chịu”, lúc này một người đàn ông trung niên nhận được ám hiệu của Nhiễm Minh Nhật nên nói với vẻ mặt nhăn nhó.
“Một tháng sau là không sao đâu, chỗ tôi là y thuật chứ không phải thần tiên, nếu như ông chê thì có thể đến bệnh viện thành phố”, Trương Trần thản nhiên nói.
Lúc này, điện thoại của Trương Trần đột nhiên vang lên. Vì hôm nay là chủ nhật, cục dân chính không mở cửa nên Trương Trần cũng không tắt máy.
Số điện thoại gọi đến là Phương Thiên Bàng, anh vừa nhận thì nghe thấy giọng nói sốt săng của Phương Thiên Bàng vang lên: “Trương Trần, con đến bệnh viện thành phố đi, Thủy Y nhập viện rồi, tinh thần của con bé có chút không ổn định”.
“Vâng ạ”, Trương Trần không hỏi nhiều mà liếc nhìn Nhiễm Minh Nhật một cái. Anh hy vọng Phương Thủy Y nhập viện không liên quan gì đến nhà này mà chỉ là sự trùng hợp thôi.
“Thủy Y xảy ra chuyện rồi, tôi phải qua đó một chuyến”, Trương Trần nhìn Chu Viên Viên nói với vẻ áy náy. Anh biết nếu mình rời đi thì khéo phòng khám sẽ phải đóng cửa mất.
Chu Viên Viên không có được tay nghề như anh nên không thể ứng phó được với cục diện trước mặt, nhưng Phương Thủy Y bị thế thì anh nhất định phải đi.
“Không sao đâu, anh mau đi đi”, Chu Viên Viên nói. Trương Trần cũng không nói gì thêm mà đi đến bệnh viện ngay.
“Chu Viên Viên, bây giờ thì ai có thể giúp được cô”, Nhiễm Minh Nhật cười híp mắt nhìn Chu Viên Viên, hỏi.
“Thưa cô chủ, ông chủ bảo cô về nhà một chuyến”, lúc này một giọng nói vang lên, quản gia nhà họ Chu lên trước chào hỏi Nhiễm Minh Nhật, sau đó có người kéo Chu Viên Viên lên xe.
“Cậu Nhiễm, ông chủ bảo cậu cũng qua đó ạ. Ông chủ sẽ khuyên cô chủ ngày mai về Nam Sơn với cậu”.