Đám người này ra mặt cho cậu ta, còn bản thân cậu ta lại điềm tĩnh như vậy. Nếu như không phải kẻ điên thì chắc chăn người này có chỗ dựa. Hiển nhiên, ông ta không nghĩ răng một kẻ điên lại khiến Tôn Khuê Sơn bất chấp tất cả như vậy.
“Đừng nói nhiều nữa, cậu có bản lĩnh hay bối cảnh gì thì nói trực tiếp ra là được”, Hàn Minh Ninh hừ lạnh, nói.
“Ha ha! Nói ở đây không tiện, chúng ta ra ngoài nói được không?”, Trương Trần cười nói.
Hàn Minh Ninh chau mày trầm tư suy nghĩ, sau đó gật đầu. Nếu như Trương Trần có bối cảnh thật sự, vậy thì chuyện này sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, hai bên giảng hòa là xong. Nếu như Trương Trần chỉ khoa trương thanh thế, vậy thì ông ta sẽ không khách khí nữa!
Sau khi Trương Trần đi ra ngoài, trong phòng lớn rơi vào trạng thái yên tĩnh. Lúc này những người bề bậc con cháu không có tư cách lên tiếng nữa, còn những người lớn thì suy nghĩ xem chuyện này sẽ dẫn đến hậu quả gì.
Lúc này, bà cụ Trương đột nhiên đi lên trước khiến mí mắt ông cụ Trương giật giật không ngừng. Chỉ nghe thấy bà ta nói: “Ông Mạc! Nhà họ Trương và nhà họ Hàn cũng quen biết đã lâu, tất nhiên không thể vì mấy người ngoài mà phá hỏng tình nghĩa này. Bọn họ không có bất cứ mối quan hệ gì với nhà họ Trương chúng tôi, các người cứ bắt đi...”.
Bà cụ Trương nói rất thản nhiên, trong lời nói không có chút tình cảm gì, dường như không phải đang nói về người mà là hàng hóa vậy.
Nghe thấy lời này, Mạc Khai Sam mới nở nụ cười, cuối cùng một kẻ biết điều cũng đứng ra rồi. Ông ta cười nói: “Bà Phiền, bà cứ yên tâm, tôi có tính toán cả rồi, chỉ là mấy đứa nhỏ kia quá đáng quá nên tôi nhất định phải điều tra”.
“Vậy mời ông Mạc cứ tự nhiên”, bà cụ Trương gật đầu nói.
Ngay lập tức, ánh mắt bà ta quét nhìn hết người nhà họ Trương, nói dõng dạc: “Bắt đầu từ bây giờ Phương Thủy Y không có quan hệ gì với nhà họ Trương chúng ta, Trương Trần thì càng không nói, họ là người của nhà họ Phương ở Hoài Bắc”.
“Mẹ ơi, đừng...Mẹ..”, người suy sụp đầu tiên là Trương Quốc Hồng. Bà ta vội quỳ xuống đất ôm lấy chân bà cụ Trương. Nếu như nhà họ Trương là nơi bảo vệ cuối cùng mà cũng không được thì con gái Phương Thủy Y của bà ta sẽ phải làm sao.
Còn Phương Thủy Y thì thần sắc vẫn thản nhiên, căn bản không có cảm nhận gì lớn lắm. Cô đã quen với việc bị người khác phớt lờ, bị người ta đá ra khỏi gia tộc rồi.
Còn ông cụ Trương thì chau mày lại. Mặc dù đây là cách giải quyết tốt nhất nhưng khiến ông ta rất phản cảm. Trên thế gian quý nhất là chữ Tình, chứ đâu phải là thứ mà tiền bạc và lợi ích có thể so được.
“Phiền Đại Phương, cái nhà này từ lúc nào đến lượt bà làm chủ vậy. Nếu đây là thời cổ đại thì tôi đã viết thư bỏ vợ rồi đá bà ra ngoài rồi”, Trương Khánh Long sầm mặt, quát lớn.
“Trương Khánh Long, ông đừng có giả bộ người tốt ở đây nữa. Ông thử hỏi xem đám con cháu của ông có ủng hộ không, hôm nay tôi phải đưa ra quyết định này”.
Bà cụ Trương cũng rống lên, bà ta làm đều vì nhà họ Trương, bà ta không nghĩ răng mình sai. Chẳng qua cũng chỉ là người của nhà họ Phương thôi, đá thì đá đi, bà ta vốn không thích cả nhà đó rồi.
“Thôi, ông bà đừng cãi nhau nữa, không sao đâu ạ”, Phương Thủy Y nói với đôi mắt vô thần. Cô đi về phía trước mặt người nhà họ Hàn rồi nhìn Hàn Đông Vũ nói: “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Ban đầu anh cố kéo Trương Trần vào cuộc chơi mà”.
“Tôi để các người chơi chứ không phải để các người lừa”, Hàn Đông Vũ lạnh lùng nói, ánh mắt càng lạnh lùng hơn. Nếu không phải ban đầu vì muốn coi Phương Thủy Y làm “đồ chơi thì gã đã không bảo Trương Hạo đưa Phương Thủy Y đến.
“Chúng tôi trả hết tiền lại cho các anh, anh muốn chúng tôi làm thế nào anh mới chịu tha?”, Phương Thủy Y hỏi với giọng cầu xin, dáng vẻ mít ướt đó thật khiến người ta thương xót.
Hàn Đông Vũ cũng thấy động lòng. Nếu như trước đây thì nhất định gã sẽ trực tiếp đưa ra yêu cầu là vui đùa với Phương Thủy Y một tháng. Nhưng hiện giờ đã không còn là chuyện của gã nữa, bố vợ của bác Cả đến rồi, nếu vì một món đồ chơi mà tha cho họ thì chắc gã sẽ bị người nhà đánh chết mất.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hàn Đông Vũ đột nhiên cay độc, quát lớn: “Cút đi, đồ đê tiện...”.
Trong lúc mắng, Hàn Đông Vũ còn giơ tay tát cô một cái. “Bốp”, tiếng tát vang giòn, Phương Thủy Y ngã sấp xuống đất.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
4. Đêm Nay Có Mưa
=====================================
“Đồ khốn, mày dám..”, cả ông cụ Trương, Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn đều hét lên cùng lúc.
“Người đâu, đánh phế Hàn Đông Vũ..”, ông cụ Trương và Tôn Khuê Sơn cùng gọi người lên.
Ông cụ Trương làm thế vì thương xót cháu gái, còn Tôn Khuê Sơn là vì hiểu được tính khí của Trương Trần. Sở dĩ ban đầu Trương Thiên Lỗi bị đánh phế là vì đánh Phương Thủy Y mà.
Lần này, sự việc lớn rồi đây, chäc chản sẽ không dễ dàng bỏ qua như này, kể cả Mạc Khai Sam có thể lực lớn đến mấy.
“Tôi xem ai dám?”, khi mọi người định xông lên, Mạc Khai Sam quát một tiếng, còn người mà Hàn Minh Ninh dẫn đến cũng lấy súng ra.
Một trận chiến dường như diễn ra đột ngột.
“Ông Mạc, có dám đánh cược không?”, Triệu Chí Hào lên trước nói.
“Cược cái gì?”, Mạc Khai Sam lạnh lùng nói, hai người đến từ Hoài Bắc này khiến ông ta không được dễ chịu cho lắm.
“Nếu Hàn Đông Vũ của nhà họ Hàn tát Phương Thủy Y một cái, tứ chỉ của gã nhất định phải phế, đánh cược nhà của tôi luôn. Nếu ông thẳng thì tôi sẽ dâng hai tay lên, còn nếu ông thua thì chuyện nhà họ Hàn ông đừng hỏi đến nữa, được không?”
Những người khác đều bật cười, căn bản không để ý đến. Chỉ có duy nhất Trương Thiên Lỗi đang ở trong góc suýt nữa căn nát răng mình, ban đầu anh ta bị đánh phế thế nào, suốt đời này anh ta cũng không quên được.