“Đừng nói nhảm, tôi gọi điện thoại cho cậu là để cậu nói đùa vậy à?”, giọng nói lạnh lùng của Hàn Đông Vũ vọng ra từ trong điện thoại.
“Vậy cậu muốn làm gì? Lật lại tình thế?”
“Đúng thế, bố tôi đã biết chuyện này rồi, tôi định lát nữa sẽ tới nhà họ Trương các cậu.”.
Trương Thiên Lỗi cười nhẹ, nói: “Chỉ có một người thì chưa đủ đâu, tốt nhất cậu nên chuẩn bị nhiều hơn nữa!”
“Ý cậu là sao?”
“Trương Trần không đơn giản đâu, tuy rằng tôi chưa điều tra ra được điều gì, nhưng đây cũng là điểm đáng nghi nhất, còn ông cụ nhà tôi thì chắc chăn sẽ bảo vệ gia đình để giữ thể diện!”
Trương Thiên Lỗi ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế này đi, lát nữa tôi mời bà nội tôi ra, bà vẫn chưa biết chuyện này, cộng thêm chuyện Trương Quốc Hồng lấy trộm trâm phượng, chắc chắn bà sẽ ngăn cản ông tôi. Các cậu cứ chuẩn bị thêm vài người nữa, nếu không chỉ uổng công tới đây thôi.”
“Tiểu Lỗi”, lúc này, một giọng nói vọng tới, Trương Thiên Lõi lập tức đáp lời rồi nói: “Mẹ tôi tới rồi, tôi nói với cậu cả rồi đấy, cậu tự lo liệu đi!”
“Tiểu Lỗi, chuyên gia mà con mời tới còn ở đây. không? Cả nhà Trương Quốc Hồng cứ khăng khăng nói bình của chúng ta là đồ giả, bố con bảo chuyên gia đó tới đó xeml”
“Giả? Đúng là nực cười! Mẹ, bây giờ con sẽ gọi chuyên gia ấy tới đó!”, Trương Thiên Lỗi cười lạnh một tiếng.
Trong phòng khách nhà họ Trương, đôi mắt của mọi người đều mang theo nét nghiền ngẫm, Trương Trần và ông cụ Trương cũng ra dấu bằng mắt với nhau mấy lần, nhưng lần nào Trương Trần cũng lắc đầu, khiến ông cụ suýt thì lấy bình Lựu Ảnh đập anh.
“Thôi rồi, lần này thể diện của thằng Hai không giữ được rồi!", ông cụ Trương thở dài một tiếng, hết cách rồi, chỉ có thể giả vờ hồ đồ đến cùng thôi.
Không bao lâu sau, Trương Thiên Lỗi và chuyên gia đồ cổ kia vào phòng khách.
“Chuyên gia Mạc, ông mau tới xem hai chiếc bình Lựu Ảnh này chiếc nào mới là thật”, Trương Lập vội vàng bước lên đón và nói.
“Được!”, chuyên gia Mạc gật đầu, sau đó chào hỏi ông cụ.
Hai chiếc bình Lựu Ảnh đặt trên mặt bàn, nếu không vì màu sắc chiếc hộp khác nhau thì mọi người đều không phân biệt được cái nào là của nhà Trương Trần, cái nào là của nhà Trương Lập.
Giám định đồ cổ là một việc cần kỹ thuật, còn phải có lượng tri thức phong phú.
Chuyên gia Mạc cũng bước tới gõ thân bình và quan sát đáy bình.
Sau một lúc quan sát cẩn thận và đưa ra được kết quả, ông ta mới chú ý thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía mình, khiến chuyên gia Mạc cảm thấy áp lực.
Ông ta cũng biết hôm nay là đại thọ của ông cụ Trương, lúc này lại xuất hiện hai chiếc bình Lựu Ảnh, lại còn ở trong phòng khách, chắc chắn là do các con của ông cụ Trương tặng, nhưng bây giờ trong hai chiếc có một chiếc là giả, nếu ông ta nói ra thì liệu có đắc tội với người ta không?
Vậy nên chuyên gia Mạc cũng cảm thấy khó xử.
Nhưng dù sao cũng là cáo già thành tinh, ông ta viết kết quả lên một tờ giấy, sau đó nhét cho ông cụ Trương, nói: “Ông cụ Trương, trong tờ giấy này là kết quả giám định và chứng cứ, tôi cũng không ở lại lâu nữa, trong nhà tôi còn có chuyện!”
Nói xong, chuyên gia Mạc lau mồ hôi rồi phi ra ngoài như đang chạy trốn, trả lại vấn đề này cho ông cụ Trương, khiến ông cụ Trương muốn nhảy lên đánh người, nếu không vì bận tâm đến thể diện của nhà họ Trương thì ông ta đã chửi ầm lên rồi.
“Bố, bố mở ra công bố kết quả đi!", lúc này Trương Thông cười híp mắt nói.
Hiện tại quyền chủ động lại quay về với ông cụ, ông ta nhìn Phương Thiên Bàng, rồi lại nhìn Trương Lập, không cần nói cũng biết ai xa ai gần.
“Thiên Bàng này, con có tấm lòng này là được rồi, mặc dù không được tinh mắt cho lắm, nhưng con không phải người chuyên nghiên cứu đồ cổ, bố vẫn rất thích!”
Ông cụ Trương trầm ngâm một lát rồi nói thản nhiên.
“Ha ha, con đã nói mà, sao chú Hai lại tặng đồ giả cho bố được. Lần này có chứng cứ rồi, cô út, nhà cô không còn gì để nói nữa chứ?”
Trương Thông lập tức cười ha ha tiếp lời, nhân tiện còn chữa lại lời nói vừa rồi của mình.
Khuôn mặt của Trương Quốc Hồng đen kịt lại, bà ta vừa gật đầu vừa nói: “Anh Cả, đứa phế vật này nhà em không hiểu chuyện, chưa thấy quan tài không rơi lệ, các anh đừng để bụng, em xin nhận lỗi với anh Hail”, Trương Quốc Hồng cúi đầu nói.
“Hơ, Trương Trần, chẳng phải anh nói là bình thật sao?”, Phương Thủy Y trợn mắt hỏi Trương Trần.
Trương Trần nhìn cô vợ ngốc này của mình bằng ánh mắt bất đắc dĩ, anh thở dài nói: “Ông ngoại em nói dối!"
“Hớ? Chắc không phải chứ!”, Phương Thủy Y mở to đôi mắt, nói bằng giọng không tin.
Lúc này ông cụ Trương cũng cười ha ha nói: “Được rồi, ngày vui mà xoắn xuýt chuyện này làm gì. Mọi chuyện đã xong rồi, Quốc Hồng, Thiên Bàng, hai đứa tới chỗ của bố, hai đứa ở Hoài Bắc quanh năm, rất lâu rồi chưa gặp mặt.”.
Lúc này, Trương Trần mỉm cười nói lớn tiếng: “Ông ngoại, cháu rể chúc mừng ông ngoại, chúc ông thọ tỷ Nam Sơn..".
Mí mắt ông cụ Trương hơi giật giật, nhưng chưa kịp nói gì thì Trương Trần đã nói tiếp: “Chiếc bình đó là do cháu chọn, không ngờ lại là đồ giả, trong lòng cháu thật sự rất hổ thẹn, làm sao cháu có thể tặng đồ giả để chúc thọ ông ngoại được? Vậy nên cháu sẽ mang chiếc bình này về, sau đó bù lại một món quà đúng chuẩn hàng thật, mong ông ngoại hãy thông cảm cho cháu, cháu còn trẻ nên không được tinh mắt”.