“Trương Hạo, nếu hôm nay thằng sai vặt này không cút ra khỏi nhà họ Trương, vậy thì tôi sẽ không bước qua cánh cửa này nữa”, Trương Quốc Hồng nói mà không hề khoan nhượng, còn Trương Trần chỉ bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Mặt mũi Trương Hạo cũng hoàn toàn sa sầm xuống. Hắn biết nếu cứ nói mãi như thế này chẳng có tác dụng gì, xem ra phải hi sinh tên gác cổng này rồi, nhưng trước khi đá gã ta đi, hẳn cũng phải xác nhận được bản ghi âm của Trương Trần, tóm được điểm yếu của anh.
“Được, cô đã nói như vậy thì nếu tên Đại Mãnh này thực sự làm thế, tự khắc cháu sẽ làm theo ý của cô. Cô lấy bản ghi âm ra đây nghe đi, mọi người ở đây cả, cháu không cần phải nói dối gì đâu”.
“Được!", Trương Quốc Hồng lập tức nhìn về phía Trương Trần: “Lấy ra đây đi, cho họ nghe xem...”
Nếu Trương Quốc Hồng không phải mẹ ruột của Phương Thủy Y chắc Trương Trần đã không kiềm chế được mà đạp phắt bà ta sang một bên. Nếu có bản ghi âm thật thì anh còn phải nói nhiều thế làm gì? Anh chỉ “khích đểu” thằng gác cổng này một tí, rồi thuận lợi vào trong, thế nhưng, anh làm được rồi, người ta cũng mời họ vào trong rồi.
Nào ngờ Trương Quốc Hồng cứ phải gợi hết mọi việc phía sau ra, bây giờ đến nước này rồi, đòi bản ghi âm, anh biết kiếm ở đâu? “Không có!”, Trương Trần cứng rắn đáp lại.
“Ha ha, cô ơi, đây là chứng cứ mà cô nói đến à?” Trương Hạo vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý đá người ra ngoài, nghe được câu này bỗng sững người, sau đó lập tức bật cười ha hả.
“Cô ơi là cô, cháu thấy cô đang cố chứng minh bản thân nhỉ? Nếu để ông nội biết được, cô còn định cáo trạng nữa, ông nội không tìm cô để tính sổ đã là tốt lắm rồi, cô còn định ăn không nói có à?”
Trương Hạo lật người tình thế trong phút chốc, lời nói châm chọc không ngừng tuôn ra làm Trương Quốc Hồng nghe mà tức xì khói. Bà ta chỉ vào mặt Trương Trần, đanh giọng hỏi: “Không phải cậu nói có bản ghi âm hả, bản ghi âm đâu?”
Trương Trần im lặng không nói, sự việc đến mức này, anh nói thêm cũng chẳng có tác dụng gì, ai ngờ Trương Quốc Hồng cứ tiếp tục gây chuyện chứ.
“Được rồi, đừng giả bộ nữa, cô không cần thể diện chứ nhà họ Trương vẫn cần đấy. Cửa vẫn ở đây, mấy người thích vào thì vào, không thích vào thì thôi”, Trương Hạo hừ một tiếng, đi qua cổng lớn, hòn đá đè nặng trong lòng hắn cuối cùng cũng rơi xuống rồi.
“Cái thằng vô dụng này, nếu không có tại sao cậu phải nói như thế, làm tôi mất mặt, cậu vui lắm hả?”, Trương Quốc Hồng chỉ vào mặt Trương Trần mà chửi rủa.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||
“Ban nấy con đã nhắc nhở mẹ rồi!", Trương Trần bình tĩnh đáp.
“Cậu... cậu vẫn còn cứng miệng!”, Trương Quốc Hồng càng thêm tức tối, bà ta có cảm giác như bị lột sạch quần áo vậy, ai cũng đang cười vào mặt bà ta.
“Mẹ, đừng nói nữa, Trương Trần cũng không ngờ mọi việc sẽ đến mức độ này mà. Chúng ta mau chóng vào trong thôi”, Phương Thủy Y chú ý thấy có người chỉ chỉ trỏ trỏ nên lập tức khuyên bảo.
Bấy giờ Trương Quốc Hồng mới chịu vào trong với đôi mắt đỏ ửng.
Nhà họ Trương rất rộng, xem ra phải chiếm tới hàng trăm mẫu đất, vườn hoa, đài phun nước, thảm cỏ, cần gì cũng có, ở chính giữa là một cái sảnh, bên trên treo biển hiệu dát vàng, viết hai chữ “Trương Gia” bằng kiểu chữ cuồng thảo rất to.
Lúc này trong sảnh lớn có hai chữ Trương Gia đã chật kín người, khi bốn người nhà Trương Trần tiến vào trong, họ nhanh chóng đón nhận những ánh mắt chăm chú.
Có một vài người tỏ ra chế giễu, vài người châm chọc, vài người khinh thường. Họ bị nhìn chòng chọc, đến cả người từng quen với xã hội muôn màu như Trương Trần cũng thấy phản cảm.
Trương Quốc Hồng ngượng ngập đến mức không biết nên khóc hay cười. Bà ta đi về phía trước, đột nhiên, dưới chân bị ai đó ngáng một cái. Bà ta hô ầm lên suýt ngã úp mặt xuống đất, may mà Phương Thiên Bàng ở bên cạnh nhanh nhẹn giơ tay đỡ kịp mới không để Trương Quốc Hồng xấu mặt trước đám đông.
“Vương Bình, cô làm cái gì thế?”, Trương Quốc Hồng vừa đứng vững đã quát ầm lên.
“Ôi chao, xin lỗi quá nha, không nhìn thấy cô đi tới. Không bị ngã đó chứ?”, người phụ nữ tên Vương Bình cất giọng áy náy, nhưng nhìn biểu cảm của người này sẽ biết ngay đây chỉ là một câu chế giễu thôi.
“Vương Bình à, một kẻ trộm, lại còn trộm của nhà mình, có gì mà phải xin lỗi? Không nhìn thấy thì không nhìn thấy thôi, bà ta ngã một cái rồi chết luôn được chắc?”
“Đúng đó, cái mạng hèn của một kẻ trộm, đến Diêm Vương còn ngại không muốn nhận, có gì đâu mài”
Những người khác thấy vậy cũng đồng loạt liên tiếng hùa theo, nơi này toàn người có liên hệ trực tiếp với nhà họ Trương, ngoài huyết mạch chính của nhà họ Trương thì toàn là anh chị em họ hàng, quan hệ gần gũi.
“Tôi không lấy trộm, không phải do tôi làm. Lần này tôi đến đây là để giải thích chuyện này với bốI”, Trương Quốc Hồng ấm ức nói.
Phương Thủy Y cũng vội vàng nói đỡ cho mẹ: “Đúng đó, mấy người luôn miệng nói mẹ tôi lấy trộm, mấy người có chứng cứ không? Tôi còn dám nói mấy người nợ tiền tôi đấy!”
“Con nhỏ nứt mắt ra mà mồm miệng ghê gớm nhỉ!”, một người đàn ông đeo kính gọng vàng của nhà họ Trương cất giọng chế nhạo. Ông ta chính là anh họ về đăng nội của Trương Quốc Hồng - Trương Tái Sinh.
Chỉ thấy ông ta đẩy gọng kính, khinh thường: “Ý của cô là mẹ cô không lấy trộm đồ, thế chứng cứ đâu? Cô nói không phải là không phải à? Phải có sức thuyết phục chứ?”
“Đúng đó!”, sau khi Trương Tái Sinh lên tiếng, đám đông lục tục hùa theo: “Nếu các người đã nói các người không trộm, vậy thì xòe chứng cứ ra đây”.