Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 148: C148: Ông nhất định phải thay chiếc bmw này à




“Ok”, Trương Trần gật đầu đi ra sau lấy một ít thuốc ra nhìn, lần này trên cơ bản không sai sót gì cả, Trương Trần nói qua một câu rồi đi khỏi đó.

Anh đi taxi tới đây, nơi này là phố dành cho người đi bộ, xe không vào được, vậy nên anh chỉ có thể ra ngoài rồi mới bắt xe.

“Ý, đó chẳng phải là Phương Thiến sao?”, Trương Trần vừa ra khỏi phố dành cho người đi bộ thì vô tình nhìn thấy cô bé cách đó không xa, cô bé ấy đang cúi đầu xin lỗi người ta.

Ngẫm nghĩ một lát, Trương Trần vẫn đi tới. Phương Thiến cũng là con gái ông Cả Phương Thiên Thành của nhà họ Phương. Khác với chị gái Phương Như, Phương Thiến rất hiền lành, là một người tử tế hiếm có trong nhà họ Phương. Bởi vì học ở trường trung học nội trú nên thường xuyên không có nhà, nhưng cho dù như vậy thì Phương Thiến cũng là người trò chuyện với Trương Trần nhiều nhất trong nhà họ Phương, chỉ sau Phương Thủy Y.

“Tiểu Thiến, sao vậy?”, Trương Trần bước tới hỏi, đằng trước Phương Thiến có một cậu bé nước mũi giàn dụa, trông cũng chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng biểu cảm ấy thì Trương Trần phải thừa nhận rằng rất đáng ăn đòn, như thể đang nói với người ta rằng, có giỏi thì đánh tôi đi.

Đăng sau thiếu niên ấy còn có một người đàn ông trung niên, có vẻ như là bố của cậu ta.

“Anh rể?”, Phương Thiến ngạc nhiên rồi nói nhỏ: “Em bất cẩn đụng vào xe của người ta, chị em và anh Hải Cương đang tới đây”.

Trương Trần liếc nhìn, là một chiếc BMW 740 cấp thấp, cả chiếc xe chỉ khoảng bảy trăm, tám trăm ngàn, đằng trước chiếc xe bị quẹt một vết xước, chắc đây chính là tác phẩm của Phương Thiến.


“Chỉ là một vết xước thôi mà, đền mấy trăm tệ là được”, Trương Trần nói chẳng mấy để tâm.

“Thăng nhóc này ở đâu ra thế? Nói linh tỉnh bỏ bà, xe của tôi là xe BMW, còn là đời thứ bảy, mấy trăm tệ mà đòi giải quyết được à?”

Nghe Trương Trần nói vậy, người đàn ông kia chửi ầm lên và nói như đã mất kiên nhẫn: “Được rồi, cậu có thể đứng ra thay con bé này không? Nếu được thì chúng ta nói chuyện, không được thì cút ***"

Lúc này Phương Như và Phương Hải Cương cũng chạy tới, Phương Như kéo em gái mình lại, Phương Hải Cương hơi híp mắt nói: “Lư Tam Pháo?”

“Ha ha, xem ra cậu biết tôi, vậy thì dễ xử lý rồi, cậu nói đi, em gái cậu làm xước xe tôi, định thế nào đây?”

Phương Hải Cương nhìn lướt qua chiếc xe, hắn †a cũng nói giống Trương Trần, mặc dù chiếc xe này có giá trị không thấp, nhưng chỉ là một vết xước mà thôi, cùng lắm là một ngàn tệ.

Và tất nhiên là Phương Hải Cương lại bị mắng té tát.

Phương Như ôm em gái mình hỏi: “Thiến Thiến, em nói thật đi, có phải tên phế vật Trương Trần đó làm xước không? Chị biết em tốt bụng, nhưng em không thể chịu tội thay cho anh ta được!”

“Chị nói gì vậy, không liên quan gì đến anh rể, anh ấy cũng mới đi ngang qua thôi”, Phương Thiến nói một cách bất đắc dĩ, cô vẫn còn trẻ, không biết vì sao người nhà họ Phương lại có ác ý với Trương Trần như thế.

Phương Hải Cương nhíu mày nói trong sự không vui: “Ông muốn thế nào? Chỉ là một vết xước mà thôi, chẳng lẽ tôi phải mua chiếc mới cho ông à”

“Đúng thế”, người tên là Lư Tam Pháo gật đầu, nhe hàm răng đen xì ra nói: “Mua chiếc mới, hoặc là cậu nói với em gái cậu, con trai tôi thích nó, tuy rằng chúng nó còn nhỏ, nhưng vẫn có thể yêu được”.

Trương Trần và đám Phương Hải Cương suýt thì hộc máu, vòng vo tam quốc mãi, hóa ra điểm mấu chốt nằm ở đây.

Bọn họ quan sát con trai của Lư Tam Pháo, thằng nhóc này không thấp, mặc đồ Versace, nhưng dáng vẻ nước mũi tùm lum ấy mà gặp người không biết nhìn hàng hiệu thì còn tưởng nó được nhặt từ bãi rác.

Lại nhìn ánh mắt say mê của nhóc mập đó, không phải Trương Trần kỳ thị, nhưng đàn ông như anh còn cảm thấy ngán ngẩm, huống chỉ là một cô bé như Phương Thiến.


“Đừng đánh rắm ở đây nữa!", Trương Trần cảm thấy kinh tởm, anh nói rồi lấy một ngàn tệ ném cho Lư Tam Pháo, sau đó nói: “Chỉ có từng này thôi, cút đi"

“Trương Trần, chuyện của nhà họ Phương tôi, khi nào thì đến lượt anh nhúng tay vào?”, Lư Tam Pháo còn chưa nói gì thì Phương Như đã lên tiếng chất vấn.

Trương Trần chẳng thèm để ý tới cô ta, anh phớt lờ luôn, nói với Phương Thiến: “Em về đi, chuyện ở đây để anh xử lý cho em”.

“Anh rể”, Phương Thiến gọi.

“Câm mồm cho tao”, Lư Tam Pháo quát lớn tiếng rồi nhìn và nói với con trai mình: “Mày thích con bé này thì lên hôn nó một cái, năm xưa bố mày đã khiêng luôn mẹ mày về nhà đấy. Thăng ngu, sợ cái gì, bố chống lưng cho mày!”

Đôi mắt của nhóc mập đó sáng rực lên, cậu ta lau nước mũi rồi lao về phía Phương Thiến.

“Cút đi!”, Phương Thiến mắng rồi vội vàng trốn ra sau Phương Như. Phương Như cũng quát to rồi đá chân ra.

“Lư Tam Pháo, Tiểu Thiến còn nhỏ, chuyện này để sau đi. Tôi sẽ phun sơn đánh bóng cả cánh cửa xe ông, được không?”, Phương Hải Cương nói do dự, hiện tại nhà họ Phương ngày càng không ổn rồi.

Hôm nay lại mới gửi năm triệu mà Tòa tuyên án cho Mạt Lâm, thật sự nhà họ Phương bọn họ không còn bao nhiêu tiền mặt, nếu lại đền một chiếc xe mới thì e là nhà họ Phương sẽ phải thắt lưng buộc bụng mất.

Lư Tam Pháo cười he he, hiển nhiên ông ta cũng đã nghe nói đến chuyện của nhà họ Phương rồi, thế là ông ta cười nói: “Không được, tôi mắc chứng thích sạch sẽ, thứ gì cũng chỉ thay mới chứ không sửa. Hay là cậu để em gái cậu theo con trai tôi đi, ăn sung mặc sướng lại chẳng bạc đãi nó, chiếc BMW này sẽ dùng để đưa bọn nó đi học, thấy sao?”


“Đừng có không biết tốt xấu, cho dù là nhà họ Phương các người thì chiếc BMW đời thứ bảy này cũng dùng để thể hiện, mà tôi thì dùng để đưa hai đứa nó đi học, thấy nể chưa? Nhà họ Phương các người có làm được không?”, Lư Tam Pháo nói tiếp.

Trương Trần bắt đầu thấy mất kiên nhẫn, anh cũng đã nhìn ra Phương Hải Cương muốn hòa giải chứ không muốn đắc tội Lư Tam Pháo. Dù sao hiện tại nhà họ Phương đang gặp rất nhiều rắc rối, phải bồi thường tiền cho Mạt Lâm, lại còn phải lo lắng Mã Tam Phong sẽ tới kiếm chuyện bất cứ lúc nào.

“Ông nhất định phải thay chiếc BMW này à?”, Trương Trần hỏi.

“Đúng thế”, Lư Tam Pháo cũng gật đầu.

“Được, tôi sẽ đền ông chiếc mới!”, Trương Trần nói bực bội, lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

“Trương Trần, đừng giả vờ nữa, ai chẳng biết anh, chiếc xe này bảy trăm, tám trăm ngàn, nếu anh có bản lĩnh ấy thì đã chẳng để người ta gọi là phế vật", Phương Như liếc xéo Trương Trần rồi nói.

Phương Hải Cương cũng gật đầu, nhưng dù sao. bây giờ Trương Trần đang giúp Phương Thiến, hắn ta hùa theo thì cũng không hay.

Lư Tam Pháo thì cười như được mùa, sở dĩ ông ta nói như thế là bởi vì chắc chắn nhà họ Phương không đền nổi.