Vô số phóng viên bên ngoài truy hỏi Triệu Chí Hào, hy vọng nhận được chút tin tức, thế nhưng Triệu Chí Hào không hề lộ ra một chữ. Mà Cao Hưng Tùng, luật sư của tập đoàn Mạt Lâm lại chớp mắt trở thành người nổi tiếng!
"Bà cụ Phương, chuyện giữa chúng ta còn chưa xong đâu!", ở bên ngoài tòa án, Mã Tam Phong đạp. hư camera của một phóng viên đang muốn phỏng vấn, sau đó chỉ vào mặt bà cụ Phương rồi mắng to!. Đam Mỹ Hài
Lần này có thể nói là Mã Tam Phong đã mất cả chì lẫn chài. Nói xin lỗi ở nơi công khai, việc này quả thật khiến ông ta không biết giấu mặt ở đâu nữa, còn mấy triệu kia đối với ông ta mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ!
Mấy người nhà họ Phương nhìn Mã Tam Phong với vẻ mặt nghĩ mà sợ và cầu xin. Đủ loại cảm xúc hiện lên trong lòng bà cụ Phương, bà ta thấp giọng nói: "Ông Mã, nếu hai loại thuốc không giống nhau thì chúng ta cũng có thể tiếp tục phát triển, không cần lo lắng đến chuyện bản quyền sáng chế."
"Phát triển, phát triển cái con mẹ bà đấy!", Mã Tam Phong giậm chân mắng chửi. Nếu có thể tiếp tục phát triển thì cũng được thôi, thế nhưng bà già này không nghe thấy chuyên gia nói, cho dù làm ra được thành phẩm thì cũng không có hiệu quả gì nhiều với bệnh nhồi máu cơ tim sao?
Bây giờ Mã Tam Phong không có thời gian nổi giận với nhà họ Phương, lập tức lên xe rời đi. Trong lòng ông ta còn đang ôm chút hy vọng cuối cùng. Nói sao thì đơn thuốc kia cũng đã lưu truyền suốt mấy trăm năm, có lẽ có thể dùng được cho những căn bệnh khác mà bọn họ chưa biết thì sao?
Bên phía Trương Trần cũng có vô số phóng viên vây quanh, thế nhưng mấy người Phương Thủy Y đâu biết ông chủ Cổ là ai đâu chứ!
Mọi người cũng rời khỏi đây dưới sự bảo vệ của Vệ Sĩ.
Trên đường đi, tâm trạng của Phương Thủy Y không tệ lắm, dù sao bọn họ đã tẩy sạch hiềm nghi, là trong sạch!
Mà Trương Quốc Hồng lại mang vẻ mặt u ám. Đối với bà ta thì chuyện này chẳng quan trọng, chuyện quan trọng là đã mất hai mươi triệu. Điều càng đáng giận hơn là số tiền mười triệu bồi thường của nhà họ Phương và ông Mã không hề liên quan gì đến bọn họ!
"Tên sao chổi này sao có thể xứng với Thủy Y nhà mình chứ!", Trương Quốc Hồng nhìn thoáng qua Trương Trần, trong đầu không khỏi nghĩ đến ông chủ Cổ ở trên tòa án lúc nấy.
Xe nhanh chóng chạy đến biệt thự, cho Phương Thủy Y và mấy người Trương Quốc Hồng xuống xe, Trương Trần lái xe xuống bãi đỗ xe ở dưới hầm. Những người qua lại thấy chiếc Audi này thì dồn dập nhìn qua, nghĩ rằng nhìn người đẹp một chút để dưỡng mắt. Nhưng khi thấy Trương Trần xuống xe thì tất cả đều cảm thấy thất vọng.
Trương Trần hơi bĩu môi, xe này là của vợ anh, chỉ có điều trong lòng anh cũng đang cảm thấy rất đắc ý.
Trương Trần đến bãi đỗ xe dưới hầm, mới đi ra liền nghe thấy tiếng cãi vã!
"Mấy hôm trước nghe bà cụ Hình nói trước kia nhìn thấy Trương Quốc Hồng trộm đồ của người ta, còn bị người ta bắt được, lúc này mới thấy quả nhiên không có lửa làm sao có khói. Hơn nữa nhìn dáng vẻ phô trương của người ta, e rằng không phải người bình thường đâu nhỉ?"
"Thế mà lại có chuyện này à, sao tôi không biết vậy? Cả nhà này cũng hay ghê, vừa thắng kiện liền xuất hiện tình huống này!"
"Đương nhiên là anh không biết rồi, cũng do hôm đó chúng tôi không ra ngoài chơi nên mới thấy!"
Nghe thấy tiếng xì xào bàn tán này, Trương Trần bước về phía trước, lông mày nhíu chặt lại. Anh đi về phía đám người, thấy được một người đàn ông dáng vẻ đường hoàng, lạnh lùng đứng đó. Phía sau anh ta có mười vệ sĩ, cách đó không xa còn có ba chiếc siêu xe với giá trị không nhỏ!
Hai mắt Trương Quốc Hồng đỏ bừng, bà ta mang vẻ mặt cầu xin nhìn người đàn ông trước mặt nói: "Lỗi Lỗi, cô không có gan đó đâu, cháu phải tin côi"
"Lỗi Lỗi?", Trương Trần nghi hoặc nhìn về phía Phương Thủy Y, cô nói: "Chắc là anh họ của nhà bà ngoại tôi, tên là Trương Thiên Lỗi, tôi cũng chưa từng gặp anh tai"
"Vậy đây là chuyện gì?", Trương Trần hỏi.
Lông mày của Phương Thủy Y nhíu lại. Cô nghe thấy mấy người xung quanh nói bóng nói gió nên cảm thấy không vui, thế nhưng lại không thể bịt miệng người ta được, lập tức đáp: "Anh ta, anh ta bảo lần trước mẹ về đã trộm lấy một cây trâm phượng!"
"Hả?", Trương Trần nhìn qua, chỉ thấy người được gọi là Trương Thiên Lỗi mang vẻ mặt căm ghét, hất tay Trương Quốc Hồng đang khoác lên tay mình ra.
"Cô à, bộ vest này của cháu rất đắt, cô cũng đừng làm bẩn nó chứi"
"Phải rồi, là cô sai, nhưng cô thật sự không hề trộm đồ, cháu phải tin cô!", Trương Quốc Hồng vội vàng nói.
Trương Thiên Lỗi bật cười một tiếng, sau đó lạnh lùng nói: "Dù sao thì cô cũng mang họ Trương, thường dùng tài nguyên của dòng họ để giúp đỡ nhà mình. Nhà họ Trương có nhiều của cải, mấy thứ này coi như là bố thí cho nhà cô, người trong nhà cũng chẳng nói gì, thế nhưng không ngờ rằng cô lại quen thói, lần trước còn dám trộm đi cây trâm phượng gia truyền trong nhà. Tự cô suy nghĩ cho kỹ đi!"
Trương Quốc Hồng sốt ruột đến mức sắp khóc. Phương Thiên Bàng cũng không đành lòng, nhỏ giọng nói: "Lỗi Lỗi, cô của cháu không nói dối đâu!"
"Hừ, Trương Quốc Hồng là người thế nào, hàng xóm láng giềng ở đây có ai không biết chứ!", bỗng nhiên có người khe khế nói, xem ra Trương Quốc Hồng cũng không được đánh giá tốt ở đây.
Trương Thiên Lỗi khế nhíu mày, nói sao thì Trương Quốc Hồng cũng là người nhà họ Trương bọn họ, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, e rằng sẽ làm tổn hại đến thanh danh nhà bọn họ.
"Cút hết đi!", Trương Thiên Lỗi nhìn những người hóng chuyện xung quanh rồi lạnh giọng nói, sau đó phất tay. Những vệ sĩ ở đằng sau anh ta lập tức lấy côn điện ra, hiển nhiên nếu có người không chịu cút thì phải chuẩn bị tỉnh thần chịu đòn đi!
Mấy người kia không phục nói kháy nhưng cũng không dám nán lại. Từ khí thế của người đàn ông này, bọn họ có thể nhìn ra được người này tuyệt đối là cậu ấm của dòng họ lớn, không thể đắc tội được!