Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 139: C139: Sao có thể như thế được




Trong phiên điều trần, mọi người đều với thần sắc kinh ngạc, lẽ nào phương thuốc của tập đoàn Mạt Lâm thật sự là kiểu khác. Nếu như điều này là thật, vậy thì Hoài Bắc nổi tiếng rồi. Trong cùng lúc mà có đến tận hai loại thuốc có thể chữa bệnh tim.

Thẩm phán nhìn về phía hai bị cáo là Trương Trần và Triệu Chí Hào, hỏi: “Hai người có đồng ý với việc so sánh phương thuốc, trình tự chế tạo thành phẩm và tỉ lệ phối hợp thuốc không?”

“Có ạ”, Triệu Chí Hào nhìn Trương Trần, nói.

“Xin hỏi, bên nguyên cáo có đồng ý không?”, thẩm phán hỏi.

||||| Truyện đề cử: Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng |||||

“Chúng tôi cũng đồng ý”, người nhà họ Phương gật đầu, đáp.


“Được rồi, quan tòa bảo đảm chuyên gia so sánh sẽ không tiết lộ bí mật kinh doanh của các người dưới bất cứ hình thức nào, sau đó sẽ có một bản thông báo và một bản bảo đảm, các người ký tên vào sau đó nộp văn bản của mình lên”.

Rất nhanh đã hai có văn bản đưa đến tay của hai bên. Nội dung đại khái là bất luận phương thuốc và thứ tự chế tạo thuốc của hai bên có như thế nào thì chuyên gia so sánh tuyệt đối không tiết lộ ra. Nếu không thì họ và tòa án cao nhất sẽ gánh toàn bộ tổn thất kinh tế.

Sau khi ký tên xong, hai bên liền nộp phương thuốc của mình lên.

Kiểm nghiệm là một quá trình dài đãng đẳng, mọi người chỉ có thể ngồi ở đây chờ đợi, không ai rời đi được.

Người nhà họ Phương và Phương Đại Vĩ nhìn thấy Trương Trần với dáng vẻ tự tin thì lúc này họ bỗng thấy lo lắng. Những lời nói của họ đều dựa trên tiền đề tập đoàn Mạt Lâm thật sự ăn cắp phương thuốc của nhà họ Phương mới có thể chế tạo ra dược liệu này.

Nhưng nhìn tình hình trước mắt, dường như người ta thật sự có phương thuốc đó.

Còn người chột dạ nhất là bà cụ Phương. Còn Mã Tam Phong vốn là người tưởng chừng nắm phần thắng thì lúc này cũng chau mày lại, phải chăng... Đúng như lời Cao Hưng Tùng nói?

Thời gian chầm chậm trôi qua, cuối cùng thì sau hai tiếng đồng hồ, một người lớn tuổi với tóc bạc phơ nói nhỏ gì đó bên tai thẩm phán. Lúc này thẩm phán chau mày lại sau đó gật đầu.

“Đã có kết quả rồi nhưng trước tiên tôi có một câu hỏi muốn hỏi bị cáo và nguyên cáo”.


Thẩm phán trầm giọng nói: “Các người nói phương thuốc của các người là chữa bệnh tim, chủ yếu là ở bệnh nhồi máu cơ tim, đúng không?”

“Đúng vậy”, hai bên đều gật đầu nói.

“Được rồi, kết quả có rồi. Do vấn đề thời gian và chỉ là suy đoán sơ bộ chứ không chế tạo ra dược liệu thật sự. Xác suất suy luận và tỉ lệ thành công của trình tự chế tạo phương thuốc nhà họ Phương là 60%. Hơn nữa, chuyên gia cũng đưa ra kết quả, kể cả là chế tạo thành công ra dược liệu thì hiệu quả đối với việc điều trị nhồi máu cơ tim là rất thấp. Còn về những triệu chứng khác thì không nằm trong phạm vi xem xét của tòa án”.

“Còn phương thuốc mà tập đoàn Mạt Lâm cung cấp thì tỉ lệ thành công là 93%, hiệu quả cũng rõ rệt hơn. Do đó, mặc dù thành phần thuốc bên trong khá giống nhau nhưng không thể chứng minh tập đoàn Mạt Lâm ăn cắp phương thuốc của nhà họ Phương được. Bởi vì trong đó có những sơ hở, và cái này thuộc về bí mật kinh doanh. Để bảo đảm công bằng cho tập đoàn Mạt Lâm thì quan tòa không thể nói rõ ra được”.

“Sao có thể như thế được, bọn họ ăn cắp của nhà họ Phương chúng tôi, tại sao lại không giống nhau chứ?”, người nhà họ Phương sau khi sững người ra thì đều phẫn nộ hô lớn.

Phương Thiên Quang thì đập bàn, lớn tiếng tố cáo tòa án có gian lận.


Bọn họ không thể tưởng tượng được phương thuốc này có một loại là đã hiếm có lắm rồi, tập đoàn Mạt Lâm dựa vào cái gì mà có được. Nếu như có thì tại sao không đưa ra từ sớm đi mà cứ phải đợi đến lúc này?

Còn phương thuốc của nhà họ Phương có hiệu quả rất thấp đối với việc điều trị nhồi máu cơ tim, điều này khiến họ không thể nào chấp nhận nổi.

“Nếu bên nguyên cáo còn buông lời vu khống, hò hét làm loạn thì tòa án có quyền bắt giam các người đấy”, sắc mặt của thẩm phán và các thành viên trong tòa án cũng trầm xuống.

Phương Đại Vĩ vội che miệng của Phương Thiên Quang lại, lời này sao có thể nói lung tung được, đây chẳng phải là tự tìm cái chết sao?

Đồng thời trong lòng Phương Đại Vĩ cũng dấy lên cảm giác bất lực. Chuyện đã đến nước này thì không cần thiết phải tiếp tục nữa rồi. Bọn họ tố cáo tập đoàn Mạt Lâm ăn cắp phương thuốc, giờ người ta đã đưa ra phương thuốc của mình rồi, vậy thì còn làm ăn gì nữa. Người ta căn bản không ăn trộm mà!