Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 137: C137: Các vị có ý kiến gì không




Phương Thủy Y tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, cô cũng lớn tiếng phản bác: “Chúng tôi không trộm gì của các người!”

“Có cái quần què, con tiện nhân này, trước kia mày đã bất mãn với nhà họ Phương, tao thấy chắc chắn là mày xúi bẩy thằng Trương Trần. Đúng là không ngờ được, biết người biết mặt đâu biết lòng Phương Như mảng ầm lên.

“Khà khà, cô đang mắng chúng tôi hay đang mảng bà cụ Phương vậy?”, Trương Trần vừa cười tủm tỉm vừa hỏi.

“Mày có ý gì đấy?”, Phương Như bật lại.

“Cô hỏi bà nội của cô xem trong lòng bà ấy có chắc chăn không?”, Trương Trần cười hề hề rồi tiến vào cửa lớn giữa vòng vây hộ tống của vệ sĩ.

Người nhà họ Phương khó hiểu nhìn bà cụ Phương, câu nói kia của Trương Trần có ý gì, bà cụ Phương lại biết được gì?


“Nhìn gì nữa, không vào mau! Đứng nghe thằng

này nói vớ vẩn à?”, bà cụ Phương quát một tiếng, mấy người nhà họ Phương rũ đầu.

Vào trong phòng xét xử, bên tai Trương Trần mới được yên tĩnh.

Bất kể vụ kiện nào, chúng đều có một quá trình như nhau.

Phía trên là thẩm phán và hai hội thẩm nhân dân, bên dưới là bồi thẩm đoàn và nguyên đơn, bị đơn.

Nhóm Trương Trần tất nhiên là đứng bên bị đơn, Cao Hưng Tùng đặt tư liệu của mình lên bàn rồi ngồi đợi tòa đặt câu hỏi.

Bên kia, Phương Đại Vĩ dùng ánh mắt khinh thường nhìn đối phương, hắn ta cảm thấy có chút buồn cười, thân là luật sư đứng đầu bảng, một thằng oắt mới ra đời lại dám khiêu khích mình, hắn ta cũng không biết nhà họ Trần nghĩ gì, người như thế mà cũng dám dùng.

“Yên lặng!”, thẩm phán gõ búa gỗ, nhìn Phương Đại Vĩ hỏi: “Quá trình thế nào chắc anh cũng biết, trước hết, bên nguyên đơn hãy trình bày rõ ngọn ngành mọi việc, sau đó bị đơn sẽ trả lời!”

“Vâng!”, Phương Đại Vĩ gật đầu, sau đó lại dùng thân phận người được ủy thác nói ra hết mọi việc đã xảy ra, cuối cùng, được bà cụ Phương gật đầu ra dấu thì mới coi như là xong hết quá trình.

Trình bày hết tất cả, Phương Đại Vĩ tiếp tục nói:


“Vì vậy, chúng tôi đang hoài nghỉ gia đình ông Phương Thiên Bàng và ông Triệu Chí Hào đã ăn cắp đơn thuốc, dùng thủ đoạn bất chính để kiếm lợi nhuận kếch xù, và đây là một vài chứng cứ bên tôi đã có được!”

Rất nhanh, có chuyên gia đưa văn kiện cho thẩm phán và hội thẩm nhân dân, bên trong là bản báo cáo giám định so sánh thành phần dược phẩm của tập đoàn Mạt Lâm và đơn thuốc của nhà họ Phương.

Người ngồi bên dưới căng thẳng nhìn hội đồng xét xử đang đọc tư liệu, một vài âm thanh xôn xao vang lên.

“Xem ra luật sư Phương và nhà họ Phương thắng chắc rồi, kết quả giám định này có luôn thì còn gì để nói nữa!”

“Đúng vậy, mọi người nhìn xem, nhà họ Triệu kia chắc sắp nhận thua rồi, anh biết luật sư kia là ai không?”

“Là ai?”

"He he, chỉ là một lính mới mà thôi! E là chưa từng nhận một vụ nào cho kể cả án dân sự. Tôi nghe nói cậu ta mới tốt nghiệp chưa được một tháng, mấy người nói tập đoàn Mạt Lâm không phải đang nhận thua kiểu trá hình thì là gì?”


Nhà họ Phương cũng đắc ý nhìn mấy người Trương Trần, Phương Như càng dùng miệng tạo thành khẩu hình của vài âm, nội dung: Mấy người cứ chờ chết đi!

“Yên lặng!”, chỉ trong chốc lát, thẩm phán lại gõ búa gõ, mọi người cũng trật tự hơn.

“Qua sự phán đoán của chúng tôi, thành phần dược phẩm của tập đoàn Mạt Lâm gần như khớp hoàn toàn với đơn thuốc của nhà họ Phương!”, thẩm phán công bố kết quả, chứng minh lời Phương Đại Vĩ nói là thật.

“Bên bị đơn, các vị có ý kiến gì không?”, thẩm phán nhìn về phía Trương Trần, hỏi ra.

“Gần như và hoàn toàn có ý nghĩa khác nhaul”, Cao Hưng Tùng đã chuẩn bị trước, tuy cậu ta có chút lúng túng trong tình huống thế này vì đây là lần đầu tiên trải qua nhưng khi nói chuyện, ngôn từ vẫn rất rõ ràng và trật tự.

“Ví như một cặp song sinh có hình dáng cực kỳ giống nhau, các vị có thể nói họ cùng là một người sao? Chỉ cần là người có căn bản về y lý đều biết, một vị thuốc, dù là dược liệu giống nhau, chỉ khác vài khäc thôi cũng đã tạo ra kết quả khác biệt, có thể cứu người và cũng có thể giết người!”