Lúc Phương Thiên Bàng nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì đờ người ra. Chẳng phải... Con gái ông bị bắt vào đồn rồi sao?
“Bà xã à, chuyện gì vậy?”, Phương Thiên Bàng hỏi.
“Lại còn chuyện gì nữa, thì là bình an vô sự rồi đó thôi”, Trương Quốc Hồng trợn trừng mắt, nói: “Được rồi, ông không cần nhờ đến các mối quan hệ của ông nữa đâu, chắc là ông cũng không tìm nổi đâu”.
“Nhưng... Nhưng vấn đề là tôi tìm rồi và họ cũng đồng ý giúp rồi”, Phương Thiên Bàng khóc không ra nước mắt. Như này có khác gì kiệu hoa đến nhà chỉ đợi lên kiệu thôi nhưng lại nói là không lấy chồng nữa, chẳng phải là buồn cười lắm sao?
“Vậy bà nói phải làm thế nào?”, Phương Thiên Bàng khoát tay với vẻ những gì cần làm tôi đều làm hết rồi, bà xem mà giải quyết đỉ.
Trương Quốc Hồng cũng có chút khó xử. Lúc còn ở nhà họ Phương địa vị của họ đã không bằng ai rồi, đến giờ bị đá ra khỏi nhà, giờ đây có thể nói là chẳng khác gì với dân thường. Đến bây giờ mà người ta vẫn vui vẻ giúp họ thì ít nhiều cũng là tình cảm lắm rồi.
“Như này đi! Chúng ta mời người ta ăn cơm rồi nói ra chuyện này, tin rằng họ sẽ hiểu cho. Hơn nữa, người mà ông tìm chẳng phải cũng không có năng lực sao?”, Trương Quốc Hồng nói.
Phương Thiên Bàng gật đầu, xem ra cũng chỉ có thể như thế thôi.
“Thủy Y! Buổi tối đi ra ngoài với bố mẹ một chuyến”, sau khi quyết định, Trương Quốc Hồng liền sắp xếp gặp mặt ở một nhà hàng, con gái mình là nhân vật chính thì chắc chắn phải có mặt.
Còn về Trương Trần muốn đi cũng không được, chỉ có thể ở nhà ăn cơm cho no cái bụng.
Trương Trần cũng không nói gì. Buổi tối sau khi đám người Trương Quốc Hồng đi thì Trương Trần tự làm một bữa thịnh soạn vừa ăn vừa lấy sách y ra để nghiên cứu.
Nhà hàng Triều Huy mặt tiền không lớn, có bốn tầng, có thể miễn cưỡng gọi là nhà hàng ba sao. Ở đây thông thường là nơi cán bộ nhân viên tụ họp, nói một cách tương đối thì cũng khá rẻ.
Vì thế mà Trương Quốc Hồng đã chọn nhà hàng này, dù sao thì bọn họ cũng bị đá ra khỏi nhà họ Phương rồi nên trong tay cũng không có quá nhiều tiền.
Ba người nhà Phương Thủy Y ngồi xuống chưa lâu thì có một người đàn ông đầu hói vội vã bước tới.
Phương Thiên Bàng vội lên trước, cười nói: “Giám đốc Ngưu! Cảm ơn ông bận trăm công nghìn việc mà vẫn bớt chút thời gian đến, mời ông ngồi”.
“Ha ha, có gì đâu, đều là bạn cũ mà, ông đã mở lời thì sao tôi không giúp được”, Ngưu Hà Anh cười ha ha rồi ngồi xuống phụp một cái.
Vợ chồng Trương Quốc Hồng có chút cảm động, không nói gì khác, chỉ đơn giản câu đó thôi nghe thấy đã ấm lòng rồi.
Nhưng lúc này trên mặt Phương Thiên Bàng lại đầy vẻ khó xử, cười nói: “Giám đốc Ngưu! Đây là con gái của tôi, tên là Thủy Y”.
“Ha ha! Trông xinh quá”, ánh mắt giám đốc Ngưu nhìn Phương Thủy Y một lượt, đột nhiên nhớ đến gì đó, nói: “Ông tìm tôi giúp là giúp cháu nó sao?”
“Đúng rồi”, Phương Thiên Bàng gật đầu, ngại ngùng nói: “Giám đốc Ngưu! Là như này, hiện giờ con gái tôi đã không sao rồi, vì vậy cũng không dám làm phiền ông nữa, nên hôm nay mời ông đến đây nói với ông một tiếng”.
“Gì cơ?”, giám đốc Ngưu đang cười tươi, vừa nghe thấy thế thì sắc mặt biến đổi, nói với vẻ không vui: “Phương Thiên Bàng, ông đang giỡn tôi hả? Chuyện đã nói xong xuôi rồi, giờ nói không làm là không làm. Tôi coi ông là bạn nên mới đồng ý giúp ông, tôi cũng nhờ các mối quan hệ rồi, giờ ông lại nói với tôi là ông không cần nữa?”
Phương Thiên Bàng nghe đến đây cũng có chút xấu hổ. Ông ta cũng không ngờ người bạn này của mình lại làm việc nhanh như vậy.
Trương Quốc Hồng cũng cảm thấy ngại, khó khăn lắm mới có người thật lòng muốn giúp họ nhưng nhà bà ta lại không cẩn thận làm họ tụt hứng. Bà ta nói với vẻ ngại ngùng: “Anh Ngưu ạ! Thật lòng xin lỗi anh, con gái của tôi cũng không có chuyện gì to tát, vào đồn làm xong thủ tục rồi lại được ra. Tại ông nhà tôi lo lắng quá mức nên mới vội đi tìm anh giúp”.
“Như này đi! Anh thấy đấy, chúng tôi cũng biết lỗi rồi, anh xem anh đã “giúp chúng tôi bao nhiêu thì chúng tôi sẽ gửi anh”.
Nghe đến đây, Ngưu Hà Anh mới lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Làm gì đến nỗi đó, đều là bạn bè mà, tôi có thể hiểu được. Tôi nghĩ con gái của hai người có thể ra được, có lẽ cũng vì đút lót trót lọt đấy. Nếu bị bắt vào đó ít nhất cũng phải ở lại mấy ngày, chứ đâu
được ra nhanh như thế”.
“Còn về tiền thì cũng không đáng bao nhiêu, các người đưa tôi một triệu tệ là được”.
“Gì cơ? Một triệu tệ?”, nghe đến đây, ba người nhà Phương Thủy Y đều trợn trừng mắt, đây có khác nào lấy mạng của họ, họ đi đâu lấy một triệu tệ bây giờ?
Vốn dĩ khi bị đá ra khỏi nhà họ Phương, một số cổ phần của họ được đổi thành tiền mặt thì còn được chút tiền. Nhưng bà cụ Phương lại không nhắc đến chuyện này. Hiện giờ họ có thể ăn cơm được ở đây đã là tốt lắm rồi, chứ làm gì có nhiều tiền tiết kiệm đâu.