Đại Thành Tử hiện giờ cũng đờ đẫn ra. Hắn ta sợ hãi nhìn cục trưởng Hàn. Nhưng cục trưởng Hàn không thèm để ý đến hăn ta mà lấy điện thoại ra nói: “Gọi mấy người đến bắt Đại Thành Tử đi”.
Còn Triệu Chí Hào và Trương Trần ở phía bên này căn bản không để ý đến kết cục của Đại Thành Tử. Lúc này Triệu Chí Hào lo lắng nhìn Trương Trần, ông ta cảm giác hiện giờ Trương Trần như Lưu Bị còn ông ta chính là Quan Vũ. Không thể để Trương Trần chịu bất cứ tổn thương nào, nếu không thì đại nghiệp sau này cũng chấm dứt tại đây luôn.
“Tôi không sao cả, đừng động vào tôi”, Trương Trần bất lực buông tay Triệu Chí Hào ra, nói: “Các ông về đi".
“Chuyện này..”, Triệu Chí Hào có chút lo lắng, chỉ lo là có người sẽ làm khó Trương Trần.
“Ha ha! Ông chủ Triệu cứ yên tâm, nếu đây là cậu Trương thì tất nhiên chúng tôi sẽ điều tra cẩn thận, tuyệt đối không vu oan cho người khác đâu”, cục trưởng Hàn vội nở nụ cười, lên trước nói.
Trương Trần liếc mắt một cái, nói: “Nếu người ta đã nói như vậy thì cứ làm thế đi”.
Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn đều chau mày lại. Theo như ý của họ thì không thể cho qua dễ dàng như này được nhưng Trương Trần đã nói như vậy thì chỉ có thể làm thế thôi.
“Vậy thì làm phiền cục trưởng Hàn rồi, chỉ có điều tôi không muốn thấy những chuyện tương tự như này xảy ra nữa. Một người lấy lại thể diện cho Long Quốc mà giờ đây lại phải chịu đả kích như này, không chỉ là tôi mà tất cả công dân của Long Quốc sẽ đều thấy đau lòng đấy”.
Cục trưởng Hàn lau mồ hôi rồi gật đầu, ông ấy đang nghĩ sau khi quay về sẽ phải giải quyết Đại Thành Tử để mình đỡ bị vạ lây.
Sau khi nói khách khí vài câu và thể hiện thái độ xử lý công tư thì cục trưởng Hàn vội đi xem ghi chép. về vụ án này.
Trương Trần đưa mắt nhìn về phía Tôn Khuê Sơn, cười nói: “Sao ông chủ Tôn cũng đến đây vậy?”
“Ha ha, là vì nghe nói cậu Trương xảy ra chút chuyện nên tôi vội đến xem tình hình thế nào, coi như bày tỏ lòng biết ơn khi cậu chữa khỏi bệnh cho ông cụ Tôn nhà tôi”, Tôn Khuê Sơn cười nói.
Trương Trần chỉ cười không nói gì, trong lòng anh rõ như gương. Bởi lẽ mối ân tình mà nhà họ Tôn nợ anh cũng trả xong rồi, dù sao thì hôm đó cũng không phải đích thân anh ra tay. Chắc là nhà họ Tôn cũng nghe nói đến có thuốc trị bệnh tim nên vội đến đây xem tình hình chăng.
Trương Trần không nói toạc ra mà chỉ cười gật đầu nói: “Tôi không muốn sau này họ có những ngày tháng tốt đẹp”.
Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn vội gật đầu, cũng không cần nói rõ ra như thế, tất nhiên họ biết được hợ mà Trương Trần nói đến là ai.
Ở đây Trương Trần đã không còn nguy hiểm nữa rồi nên Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn cũng không ở lại lâu.
Quay về phòng thẩm vấn, người phụ trách ghi chép ở bên trong đang chăm chú nhìn Trương Trần. Ban nãy sếp của bọn họ đích thân đến đây xem ghi chép rồi gọi hết bảy người đi bắt người đi, sau đó còn bắt họ phải giải quyết thật công tâm.
“Trương Trần, anh có sao không?”, Phương Thủy Y nhìn thấy Trương Trần quay lại thì vội hỏi.
“Anh thì có thể có chuyện gì được chứ, chẳng phải anh nói với em rồi sao, coi như là đi dạo thôi mà”.
“Bớt nói khoác đi, từ khi nào anh lại trở nên như vậy”, Phương Thủy Y lườm Trương Trần một cái, cái tên này, đúng là càng ngày càng khó hiểu.
“Cốc, cốc, cốc”, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó một cảnh sát bước vào lấy ra tăm bông và thuốc bôi.
“Cậu Trương! Đây là thuốc bôi mà sếp chúng tôi mang đến, rất hữu dụng, cậu bôi lên cho chị nhà đi ạ.
“Cảm ơn nha”, Trương Trần gật đầu, mặc dù thuốc mà anh điều chế chắc chắn sẽ có hiệu quả hơn nhưng hiện giờ trong tay anh không có thuốc nên đành phải dùng cái này thôi.
“Ha ha! Các người đã hỏi xong chưa?”, cảnh sát đứng ở bên cạnh hỏi.
“Hỏi xong rồi thì đi ra, đừng đứng ở đây vướng chân vướng tay nữa, làm gì thì làm đi”.
Rõ ràng là địa vị của cảnh sát này không hề tầm thường, chỉ có mấy câu quát mắng mà đã đuổi đám người ở đây đi rồi, chỉ còn lại Trương Trần và Phương Thủy Y.
“Cậu Trương! Cậu bôi thuốc xong rồi sau đó ký một chữ ở đây rồi hai người có thể về rồi ạ. Nếu có gì không tiện thì tôi sẽ tiễn hai người một chuyến”.
“Không cần đâu”, Trương Trần lắc đầu, cảnh sát kia cũng không nói gì nhiều, đưa đám người Trương Trần ra đến cửa rồi cũng lui về.
“Này! Mặc dù chúng ta là người bị hại nhưng dù sao anh cũng đánh người mà. Chúng ta cứ thế này mà được thả ra sao?”, Phương Thủy Y nheo mắt lại hỏi Trương Trần với ánh mắt nghi ngờ.
“Bôi thuốc cho em mà còn nhiều lời vậy”, Trương Trần dùng tăm bông chấm chấm lên, Phương Thủy Y thấy đau rồi chỉ biết hít một hơi lạnh, sau đó không nói gì nữa.
Sau khi bôi thuốc xong, Trương Trần và Phương Thủy Y ký tên rồi rời khỏi đồn công an.
“Trương Trần! Rốt cuộc chúng ta ra khỏi đây kiểu gì vậy?”, Phương Thủy Y hỏi, cô nghỉ ngờ trong chuyện này chắc chắn có vấn đề liên quan đến Trương Trần. Vụ ẩu đả này ít nhất cũng phải giam giữ mấy ngày mới phải.
“Ha ha! Anh lợi dụng lòng thương người của họ. thôi mà. Anh nói với họ là em đang có bầu nên cần có người chăm sóc..”, Trương Trần cười hì hì, lúc sau lộ ra biểu cảm đau đớn.
Không biết từ lúc nào đôi bàn tay nhỏ nhắn của Phương Thủy Y đặt vào hông của Trương Trần rồi nhéo một cái khiến Trương Trần há hốc mồm kêu đau.
“Hì hì”, Phương Thủy Y không kìm nổi mà bật cười, xem ra tên này cũng không đáng ghét lắm, không biết học được kiểu mồm mép lém lỉnh từ khi nào, lại còn nói người ta mang bầu nữa, sao lại bịa giỏi như vậy chứ?
“Chúng ta mau chạy thôi, lát nữa người ta mà điều tra ra thì sẽ thả chó ra cản người đấy”, Trương Trần cười hì hì rồi kéo tay Phương Thủy Y chạy về phía trước.
Ánh mặt trời như chiếu xuống bóng hình của hai người khiến cho hai cái bóng như kéo dài năm sáu mét.
“Đứng lại”, đột nhiên vang lên tiếng quát lớn. Vương Đại Long ở một bên nhảy ra phá vỡ bầu không khí lý tưởng này. Ban nấy gã còn tưởng mình bị bại lộ rồi cơ.