Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 119: C119: Cả nhà nó không có ai tốt đẹp gì




Hôm sau, mặt trời chói lọi trên cao, không khí của Hoài Bắc tươi mới hơn bao giờ hết. Trên đường, người xe như nước, nhóm người lao động hối hả đi làm khiến thành phố này tràn ngập sức sống!

Tại tập đoàn Triệu Thị, à không, bây giờ đổi thành họ Trương rồi.

Trong nội bộ tập đoàn, Triệu Chí Hào ngồi trên ghế của ông chủ, nói với trợ lý ở bên cạnh: “Làm đến đâu rồi?”

“Ông chủ, phương thuốc kia đã ra được thành phẩm, xin cấp bằng sáng chế chắc cũng sắp có kết quả, buổi họp báo công bố thông tin đã được sắp xếp vào lúc 8 giờ 15 phút”, giọng nói thanh thoát của nữ trợ lý vang lên, tuần tự báo cáo từng nội dung.

“Ừm, rất được, rất tốt!”, Triệu Chí Hào liếc mắt nhìn thời gian, vẫn còn hơn hai mươi phút nữa, bèn cười hềnh hệch rồi nhìn về phía trợ thủ xinh đẹp: “Chúng mình “tập thể dục” buổi sáng tí nhỉ..."

“Ghét ghê...”

Ai có thể tổ chức buổi họp báo tại sân vận động Hoài Bắc không giàu thì cũng sang.


Lúc này nơi đây ngập tràn phóng viên, ai nấy ôm theo máy ảnh, trong đó còn có một vài ông chủ lớn nhỏ.

Nhà họ Triệu thực sự nghiên cứu và điều chế ra dược liệu điều trị bệnh tim, đây không phải nói nhảm à? Y học bỏ ra bao nhiêu năm cũng không có phương pháp dứt điểm, chỉ có thể điều trị cầm chừng hoặc dùng stent. Làm sao mà họ nghiên cứu ra được chứt

“Đúng vậy đó, trước không bàn đến chuyện thuốc thật thuốc giả, chỉ riêng kinh phí để nghiên cứu, nhà họ Triệu đã không gánh nổi rồi. Tôi thấy, chắc hẳn chỉ là chiêu trò thôi, không biết nhà họ Triệu có ý đồ gì nữa!”

“Cũng chưa chắc đâu, nếu tiếng đồn đã vang xa, nhà họ Triệu còn mở họp báo nữa, phải đến 80% là thật rồi!”

“Hề, mấy người thú vị ghê, ai cần biết thật giả thế nào, lát nữa người nhà họ Triệu sẽ tới, đến lúc đó chẳng phải biết ngay à?”

Bên trong sân vận động ồn tới mức không thể nghe thấy gì, một số phóng viên cũng bận đến mức tay chân hoạt động hết công sức.

Đúng lúc này, bên dưới tấm màn ở phía trước, Triệu Chí Hào sải bước tới, ngay lập tức, hội trường

vốn đã ồn ào càng thêm rối loạn, phóng viên xô đẩy nhau chen tới phía trước, muốn kiếm được tin tức bùng nổ đem về giao cho tòa soạn.

“Im lặng chút nào, im lặng chút nào!”, Triệu Chí Hào vội vàng nói vài câu rồi đưa tay ra hiệu, bấy giờ đám đông mới chịu im lặng.

“Chắc hẳn mọi người cũng nghe được tin tức, chúng tôi nghiên cứu được thuốc điều trị bệnh tim, hiện nay mới nhắm tới căn bệnh nhồi máu cơ tim. Về hiệu quả, chúng tôi đã thử nghiệm rồi, hiệu quả cực kỳ tốt. Chúng tôi vẫn đang quan sát các tác dụng phụ, nhưng có thể khẳng định chắc chắn rằng, loại thuốc này nhất định sẽ được tung ra thị trường. Dù gì thì tác dụng phụ dù lớn đến đâu cũng trở nên bé nhỏ không đáng kể, nếu so sánh với tính mạng con người...”

“Chúng tôi cũng đã làm xong đơn xin cấp bằng sáng chế. Trên đây là một số lời “báo cáo” cùng các vị quan khách và các vị phóng viên, còn về các thông tin cơ mật khác liên quan đến kinh doanh, xin phép không công bố gì thêm...


Những gì cần nói đã nói xong, Triệu Chí Hào nhanh chóng được một nhóm vệ sĩ hộ tống rời khỏi sân vận động.

Sau khi vài vị phóng viên rời đi, tin tức về bài thuốc chữa bệnh tim nhanh chóng tràn lan trên mạng, trong đó có không ít người nghi ngờ.

Phải biết rằng, trong giới y học, đây là chuyện gần như không thể xảy ra. Cả thế giới này không có cách nào điều trị tận gốc, mà một tập đoàn ở Hoài Bắc lại nghiên cứu ra được, há chẳng phải chuyện ly kỳ nghìn lẻ một đêm ư?

Nhưng cũng có người coi trọng việc này, bởi lẽ nếu là thật thì chẳng khác nào tạo phúc cho loài người. Không biết bao nhiêu tính mạng sẽ được kéo. dài, mà đến lúc đó, tập đoàn Triệu thị chắc chắn cũng nhảy vọt thành công ty lớn của quốc tế.

“Nhảm nhí, toàn mấy lời nhảm nhí, làm sao chúng nó nghiên cứu ra được, cùng là dược liệu nhằm vào bệnh tim mà...”

Mã Tam Phong nhà họ Mã đã đập hết những thứ có thể đập được. Ông ta cũng vừa mới biết tin, nếu không nhờ có buổi họp báo công bố tin tức này, chắc ông ta vẫn còn bị che mắt. Đến lúc đó đúng là bao nhiêu công lao dâng hết cho người ngoài.

“Bảo tất cả mọi người dừng tay!”, Mã Tam Phong cầm điện thoại lên dặn dò một câu, rồi nhanh chóng lao về nhà họ Phương. Ông ta muốn cho nhà họ Phương không thể nào ngóc đầu dậy, dám chơi xỏ ông ta thì sẽ phải trả giá!

Lúc này nhà họ Phương đang náo nhiệt lắm, ai cũng cực kỳ kích động. Nhà họ Phương bám được vào nhà họ Mã rồi, ngày tháng về sau sẽ dễ thở hơn nhiều.


“Cái thằng Trương Trần và cả con khốn Phương Thủy Y kia không được chết yên thân đâu, cả nhà nó không được chết yên thân đâu”, Phương Như mắng chửi rất độc miệng. Cả đời cô ta cũng không quên nổi cái tát ngày hôm qua đâu!

Cũng vì tạm thời chứng cứ không đủ nên hôm qua Phương Hải Cương cũng được Mã Tam Phong ra mặt bảo lãnh.

“Phương Như, chị nói không lệch đi đâu được! Cả nhà nó không có ai tốt đẹp gì, phải chết hết, chết...”

Hiển nhiên, hai người này chịu khuất nhục lớn nhất. Đám người Phương Thiên Quang vẫn nhãn nhịn được, chưa đến độ thốt ra “lời vàng ý ngọc” như thế hệ sau.

Mấy dự án mà hôm qua Mã Tam Phong để lại, họ đang thương lượng nên xem chia chác thế nào, rồi đưa ra yêu cầu với Mã Tam Phong ra sao.

“Rầm” một tiếng, cửa lớn bị đạp bung ra. Mã Tam Phong mặt mũi sa sầm đi thẳng tới trước mặt bà cụ nhà họ Phương, không đợi bà ta lên tiếng đã chất vấn ngay: “Chuyện này là thế nào, bà có thể nói cho tôi biết không?”

Ông ta mở điện thoại, âm thanh phỏng vấn của Triệu Chí Hào vọng ra.