Bà cụ Phương nói tiếp: “Trương Trần, cậu tha cho nhà họ Phương chúng tôi, không truy cứu đến ba mươi triệu kia nữa, tôi sẽ đưa cậu một đơn thuốc, thế nào? Cậu biết chút ít về y học, tôi tin là cậu biết được tác dụng của một đơn thuốc”.
“Đơn thuốc gì?”, Trương Trần hỏi.
Bà cụ Phương do dự một lúc, đơn thuốc này là do hồi ông cụ Phương còn sống đã vô tình lấy được, nếu như không phải vì Trương Trần làm đến mức này, bà ta sẽ dùng ba mươi triệu có được từ việc hãm hại Phương Thiên Bàng để tiến hành nghiên cứu phát triển nó. Đến khi ấy, đừng nói đến việc nhà họ Phương sẽ bước vào giới gia tộc thượng lưu, cho dù là trở thành gia tộc đứng đầu ở Hoài Bắc cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Vậy nhưng hiện giờ, Trương Trần ép bà ta vào. bước đường cùng!
Bà ta vốn có thể dùng đơn thuốc này để trao đổi với một gia tộc lớn, sau đó trừ khử Trương Trần nhưng nhìn xa trông rộng hơn chút, bà ta đưa cho Trương Trần đơn thuốc này là sáng suốt hơn cả. Đương nhiên, phải có được cái gật đầu đồng ý của Trương Trần đất
“Đây là một đơn thuốc trị bệnh tim, chỉ cần bốc thuốc theo tỷ lệ được viết trong đơn, hoàn toàn không cần nghiên cứu, chắc cậu hiểu được ý nghĩ của nó là gì!", bà cụ Phương hít sâu một hơi nói.
“Chỉ vậy thôi hả?”, Trương Trần nhíu mày hỏi.
Bà cụ Phương ngẩn người, câu nói ấy có ý gì, “chỉ vậy thôi hả”, e là tên vô dụng này không hiểu được ý nghĩa lợi ích đằng sau.
Vậy nhưng, bà ta còn chưa kịp giải thích, Trương Trần đã xua tay nói: “Không có hứng thú...”
“Trương Trần, cậu thực sự muốn cá chết lưới rách sao? Cậu thật không biết tốt xấu là gì!”, bà cụ Phương lập tức nổi giận, giọng nói the thé: “Cơ hội sẽ chỉ có một lần, cậu phải nghĩ cho kỹ đấy...”
“Cậu ấy không cần nghĩ nữa!”, đột nhiên có giọng nói truyền tới, ngoài cửa bỗng xuất hiện một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi, mặc một bộ trường bào màu trắng, để râu dê, hai mắt híp lại trông như đôi mắt con rắn độc trong bóng tối.
Trông ông ta rất phóng khoáng nhưng lại khiến người khác nhìn vào có cảm giác kính trọng!
Người đàn ông này một tay đặt sau lưng, một tay đặt trước ngực, giống như đạo sĩ thời xưa. Khi ông ta bước vào, tất cả ánh mắt của mọi người đều hướng về phía ông ta.
“Tôi lấy đơn thuốc đó, không có vấn đề gì chứ?”, ông ta lên tiếng lần nữa, chẳng quan tâm đến những người khác, ánh mắt ông ta chỉ nhìn về phía bà cụ Phương, giọng điệu tỏ ra vô cùng nghiêm túc.
“Mã Tam Phong...”, Triệu Chí Hào và Tê Long cùng thấp giọng lên tiếng.
“Ồ, ông ta rất lợi hại sao?”, Trương Trần hỏi.
“Đâu chỉ lợi hại không!”, Triệu Chí Hào lắc đầu: “Tuy ông ta xếp sau tôi trên bảng người có máu mặt ở Hoài Bắc nhưng đó đều là do mấy người chả biết cái gì xếp bừa. Người đứng đầu thực sự thì không ai coi là thật, hơn nữa nếu xét về mặt thực lực, có khi nhà họ Tôn còn phải xếp sau”.
Bà cụ Phương ngồi trên đài câm như hến còn đám người Phương Thiên Quang giống như nhìn thấy cứu tinh của đời mình, cung kính nói với Mã Tam Phong: “Ông Mã, mời ông ngồi...”
Mã Tam Phong cũng chẳng thúc giục bà cụ Phương, đón lấy chiếc ghế Phương Thiên Quang đưa cho rồi tự ngồi qua một bên.
“Mẹ.." “Bà nội..”
Mọi người trong nhà họ Phương đều nhìn về phía bà cụ Phương. Mặc dù bọn họ không biết phương thuốc gì gì đó nhưng chắc chắn Mã Tam Phong có việc cần nhờ nhà họ Phương, đây là cơ hội của bọn họ, ôm được cái cây to như nhà họ Mã vậy thì chẳng cần lo nghĩ gì về Trương Trần nữa.
Đương nhiên bà cụ Phương biết điều này, ban đầu bà ta chỉ muốn đưa cho Trương Trần, nguyên nhân rất đơn giản, sau khi Trương Trần nghiên cứu trên tỷ lệ đã có sẵn, đến khi ấy nhà họ Phương có thể giúp đỡ Phương Thủy Y hoặc Trương Quốc Hồng làm việc, đồng thời kiếm thêm được chút lời.
Vậy nhưng nếu đưa cho Mã Tam Phong, e là bọn họ chẳng có cơ hội sơ múi một miếng chứ đừng nói kiếm lời.
Có điều, Trương Trần lại không biết tốt xấu, từ chối ý tốt của bà ta, ép nhà họ Phương vào đến bức đường này, bà cụ Phương buộc phải cắn răng gật đầu, nghiêm giọng nói: “Ông Mã, tôi có thể đưa ông đơn thuốc nhưng một trong những điều kiện là tên chó má kia không được chết yên...”
“Cậu ta?”, Mã Tam Phong cười rồi quan sát Trương Trần một lượt. Ông ta vốn không chú ý đến Trương Trần, trong mắt ông ta, Trương Trần chẳng khác gì một con chó. Nếu không phải vì đơn thuốc, có hai nhà họ Phương ông ta cũng không tới. Đó chính là khí thế của ông Mã nhà họ Mã.
“Cậu chính là Trương Trần, kẻ tống người của tôi vào đồn cảnh sát?”
“Chắc là thế!”, Trương Trần cười mỉm đáp.
Mã Tam Phong vẫn mỉm cười, tỉnh bơ nói: “Thế này đi, cậu quỳ xuống trước mặt tôi, dập đâu vài cái rồi chúng ta nói chuyện tiếp!”
“Tôi dập đầu với ông, ông nhận nổi không?”, Trương Trần cười giả ngố.
Hai người giằng co nhau, không ai nhường ai, nhưng trong mắt mọi người, nhất là nhà họ Phương, sớm đã thay đổi bộ dạng đáng thương lúc trước, ánh mắt nhìn Trương Trần tràn ngập sự mỉa mai và chế giễu, dám đối đầu với ông Mã, trừ khi là Triệu Chí Hào đích thân đứng ra.
Mã Tam Phong cảm thấy nực cười: “Người nào cho cậu dũng khí lớn thế, là Triệu Chí Hào hay người của nhà họ Tê?”
“Ông cứ hỏi bọn họ là biết thôi!”, Trương Trần đáp.
“Ha ha, thú vị, thú vị!”, Mã Tam Phong hướng về phía Triệu Chí Hào, trực tiếp bỏ qua Tê Long vì thực lực nhà họ Tê không mạnh, chỉ là có chút đặc biệt mà thôi. Với lại Tê Long là người đi sau, không xứng để ông ta liếc nhỉn một cái.
“Triệu Chí Hào, anh là chỗ dựa của tên nhóc này, anh muốn chống đối tôi vì cậu ta sao?”
“Có chống đối hay không còn phải xem Mã Tam Phong ông nghĩ sao rồi!”, Triệu Chí Hào lạnh lùng đáp. Mặc dù nhà họ Triệu bị nhà họ Hạ ở thủ đô làm loạn một phen nhưng cũng không đến nỗi sợ nhà họ Mã. Vốn dĩ nhà họ Triệu là một trong những gia tộc có máu mặt, một nơi bé con con như này, ai cũng biết mặt nhau cả.
Người nhà họ Phương nghe thấy Triệu Chí Hào nói vậy thì có chút kinh ngạc, lẽ nào chỉ vì chút tình nghĩa mà Triệu CHí Hào ra mặt cho Trương Trần, chống đối với nhà họ Mã?
Cái này liệu có thua lỗ quá không?
“Tốt, rất tốt!”, Mã Tam Phong mỉm cười, sau đó không nói gì nữa, quay người về phía bà cụ Phương nói: “Bà nghĩ xong chưa? Còn về những chuyện khác bà không cần lo, Tam Phong này đã nói được là làm được!”
“Được!", bà cụ Phương nghiến răng, nếu Trương Trần đã không biết cân nhắc, vậy thì để cho cậu ta chết luôn đi, kể cả có sự bảo vệ của Triệu Chí Hào, nhà họ Mã muốn giết một người cũng không có gì khó.