Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 112: C112: Cái giá phải trả khi mời tôi ra tay




Đứng ở ngoài cửa lớn của nhà họ Phương, Thẩm Thiên Lang cười nói với tên trọc đầu đứng

bên cạnh mình: “Xem ra cậu Trương đã đoán đúng rồi, người đầu tiên mà bọn họ gọi là tôi, tôi vào trước xem sao....

“Đi đi”, tên đầu trọc thản nhiên gật đầu một cái. Thẩm Thiên Lang cũng không nói gì nhiều, dù sao thì cấp bậc của hản vẫn kém tên đầu trọc này một chút.

Rất nhanh, Thẩm Thiên Lang bước vào cửa lớn. Người của nhà họ Phương đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ anh Thẩm lại đến nhanh như vậy, còn Phương Thiên Quang thì vội lên trước đón tiếp.

“Không cần khách khí. Tôi hỏi anh, anh nói đến muốn nấu thịt chó không phải là chỉ anh ta đấy chứ?”, Thẩm Thiên Lang chỉ vào Trương Trần nói.

“Đúng vậy”, Phương Thiên Quang gật đầu, sau đó cười nói: “Anh Thẩm! Thằng nhóc này coi mình là nhất rồi, đúng thật là.

||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||


Nhưng ông ta chưa nói dứt lời thì một cái bạt tai tặng lên mặt ông ta.

Phương Thiên Quang chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran, còn người nhà họ Phương càng kinh hãi nhìn Thẩm Thiên Lang. Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy, rõ ràng là gọi hản đến giúp sức mà sao hẳn lại đi đánh người nhà họ Phương?

“Thẩm... Anh Thẩm?”, Phương Thiên Quang cũng nhìn Thẩm Thiên Lang với vẻ khó hiểu.

“Ha hai Các người to gan thật, lại bảo tôi đánh cậu Trương ư? Các người hại tôi đấy à? Cho chết này”, nói xong Thẩm Thiên Lang giãm đạp thêm cái nữa.

“Dừng tay, dừng tay..”, bà cụ Phương ở bên trên dùng sức đập bàn. Nếu không phải là bà ta kìm nén lửa giận để nhìn thấy Trương Trần xương cốt gãy vụn thì bà ta đã tức ngất đi từ lâu rồi.

Chưa đầy bao lâu mà có đến hai người của nhà họ Phương bị đánh, thật sự coi nhà họ Phương dễ bắt nạt thế sao?

Thẩm Thiên Lang đánh đấm một lát, sau đó mới trừng mắt nhìn bà cụ Phương, cuối cùng là ngạo nghễ ngồi sang một bên.

Hiện giờ, ngoài bà cụ Phương ra thì người nhà họ Phương đều thấy mơ hồ. Sao Trương Trần và Thẩm Thiên Lang lại quen nhau được, Thẩm Thiên Lang lại còn giúp Trương Trần nữa chứ?

Trương Trần dường như nhìn ra suy nghĩ của họ nên tùy ý nói: “Đừng lo lăng, trước đây tôi ngãu nhiên giúp Thẩm Thiên Lang một lần thôi, hắn sẽ không giúp tôi đối phó với các người đâu, cùng lắm là xả giận giúp thôi. Các người còn ai giúp nữa không, gọi cả đến đây đi, đừng lãng phí thời gian nửa.

“Trương Trần! Mày đừng huênh hoang, mày ăn uống của nhà họ Phương nhưng giờ lại quay lại cắn chúng tao. Được lắm, nếu mày đã nói thế thì mày chấp nhận sau này chỉ có thể nằm trên giường thôi nhé”, sau khi bị đánh Phương Thiên Quang bực tức, dường như hét ra lửa giận.

Bà cụ Phương nghe thấy vậy thì lại tức hơn. Bà ta vội lấy ra mấy viên thuốc trợ tim. Nếu bà ta bực tức lúc này rồi xảy ra chuyện gì thì chẳng phải sẽ trúng gian kế của Trương Trần hay sao?


“Mẹ”, Phương Thiên Quang nhìn bà cụ Phương nói.

Bà cụ Phương gật đầu, ban nãy nghe Phương Thiên Quang nói thế thì bà biết là Phương Thiên Quang muốn gọi ai. Cái giá để người này xuất hiện là không nhỏ, còn lợi hại hơn cả Thẩm Thiên Lang. Nhưng cái giá phải trả đó cho cục tức ngày hôm nay thì cũng đáng.

Ngay lập tức Phương Thiên Quang lại lấy điện thoại ra.

Ở bên kia, ánh mắt người nhà họ Phương đều sáng bừng. Hai mẹ con Phương Như nhìn Trương Trần với ánh mắt như muốn ăn thịt anh vậy. Nhưng lúc nãy họ đầu nếm thử sự lợi hại rồi nên không dám nói nhiều. Ở đây chỉ có thể giao cho đàn ông và bà cụ Phương giải quyết.

Trương Trần thì nhàn rỗi thở ra khói thuốc, còn Triệu Chí Hào và Tê Long ở không xa phía sau thì thầm to nhỏ với nhau.

Tên đầu trọc đợi ở bên ngoài cửa đã lâu, giờ đây ngạo nghễ bước vào rồi tắt chuông điện thoại, nói: “Không cần gọi nữa, tôi đến rồi đây”.

“Anh Trần”, Phương Thiên Quang vội lên trước đón tiếp. Lần này ngay cả Phương Thiên Thành và Phương Thiên Dương cũng không dám chậm trễ.

Thật ra, nếu không phải Triệu Chí Hào và Tề Long đã đi theo Trương Trần thì đãi ngộ của họ chắc chắn còn cao hơn cả người được gọi là ông chủ Trần này.


Ông chủ Trần gật đầu. Gã biết người chủ trì ở đây là bà cụ Phương nên lên tiếng: “Bà cụ Phương! Chắc bà biết cái giá phải trả khi mời tôi ra tay giúp chứ?”

“Ông chủ Trần xin cứ nói, chỉ cần nhà họ Phương tôi có thể đáp ứng được thì nhất định sẽ không tiếc, dù sao chúng ta cũng là bạn mà”, bà cụ Phương vội nói, vì người đứng trước mặt mình là người ra tay độc ác, danh tiếng cũng không nhỏ, đến cả bà ta cũng phải đối xử khách khí và coi là khách quý nữa.

Nhưng quan trọng hơn là, có biết bao người bỏ mạng dưới tay ông chủ Trần này rồi.

Ông chủ Trần liếc mắt quan sát, đột nhiên ánh mắt nhìn về phía Phương Như, nói với vẻ bỡn cợt: “Tôi muốn cô ta”.

“Cái gì?”, mọi người kinh ngạc, còn Phương Thiên Thành thì bảo vệ con gái mình ở phía sau.

Nhưng ánh mắt bà cụ Phương sáng ngời, theo bà ta thấy thì có lẽ ông chủ Trần đã để ý đến Phương Như rồi. Mặc dù hiện giờ Phương Như vẫn chưa tốt nghiệp nhưng cũng đã hai mươi hai tuổi, cũng đến tuổi lấy chồng rồi. Ông chủ Trần lại chưa có vợ, nếu như kết thông gia thì sau này nhà họ Phương cũng có chỗ dựa đắc lực.

“Ha ha! Nếu ông chủ Trần đã ưng Phương Như nhà chúng tôi, muốn nó gả cho anh thì tất nhiên bà lão này không có ý kiến gì rồi. Anh hùng xứng mỹ nhân mà. Ông chủ Trần nói sớm là được, tiện cho hai người bồi đắp tình cảm”.