Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 111: C111: Lát nữa khéo mày phải kêu cha gọi mẹ




“Trương Trần! Anh đến đây làm gì?”, Phương Thủy Y thấy run rẩy trong lòng, quay đầu nhìn về phía chồng mình. Lúc nhìn thấy phía sau Trương Trần là Triệu Chí Hào thì cô thở phào một cái. Xem ra Trương Trần vẫn chưa tận dụng hết chút ân tình của mình.

“Ủa?”, ánh mắt Trương Trần bỗng thấy khác lạ. Anh là bác sĩ đông y nên khả năng quan sát rất tốt. Lúc này anh nhìn ra Phương Thủy Y đã bị tát nên thần sắc lạnh lùng đi, tiếp đó lại nhẹ nhàng hỏi cô: “Ai đánh em, nói anh biết đi”.

“Tôi... Tôi không sao đâu”, Phương Thủy Y khẽ nói nhưng vì sự quan tâm của Trương Trần mà nỗi tủi thân uất ức trong lòng lập tức dâng lên, nước mắt cứ rơi lã chã xuống áo của Trương Trần.

Trương Trần võ nhẹ lên vai Phương Thủy Y an ủi cô, ánh mắt nhìn xung quanh rồi nhìn hết một lượt người nhà họ Phương. Ngoài bà cụ Phương thì không có ai dám nhìn thẳng vào anh. Kể cả bà cụ Phương lúc nhìn ánh mắt của Trương Trần thì cũng cảm thấy toàn thân lạnh buốt như bị một con mãnh thú nhắm trúng vậy.

“Ngoan! Không sao đâu, em về nhà trước đi, ở đây cứ giao cho anh xử lý”, Trương Trần vừa dứt lời thì lập tức có một người đứng ra đưa Phương Thủy Y về.

“Sao thế? Dám ra tay mà không dám nhận sao? Nếu vậy thì tôi sẽ coi như tất cả các vị đầu làm nhé”, sau khi Phương Thủy Y rời đi thì giọng nói Trương Trần lại một lần nữa trầm xuống.


“Tôi... Là tôi đánh, chị ta bất kính với bà nội, vậy thì không đáng đánh sao?”, Phương Như ngẩng đầu lên nói với Trương Trần. Cô ta cảm thấy xấu hổ về việc ban nãy không dám nhìn thẳng vào mắt Trương Trần, đây chỉ là một thăng vô dụng thôi mà, có thể làm gì được chứ?

Nhưng rất nhanh cô ta đã biết được hậu quả là như nào.

Chưa đợi Trương Trần lên tiếng, ngoài người nhà họ Triệu và nhà họ Tề đứng sau Trương Trần còn có đám người phía sau nữa có ai mà không hiểu tâm trạng phẫn nộ của Trương Trần. Lập tức có một người xông ra không nói gì nhiều mà tát lên mặt của Phương Như một cái.

Có thể nói, cái tát này không chút nương tay, tát đến mức khóe miệng cô ta chảy máu.

Mọi người nhà họ Phương đều tức giận nhưng chưa đợi họ lên tiếng, người đàn ông đó đã nói trước: “Ôi chao! Thật xin lỗi, nếu các người có ý kiến thì cứ khởi tố tôi đi, không sao đâu”.

“Trương... Trần..”, bà cụ Phương hai mắt dường như phun lửa, bàn tay đầy đồi mồi lúc này tức giận đến run rẩy.

Phương Thiên Thành cũng nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải là phía sau Trương Trần còn có rồi.

“Ha ha! Bà nóng giận thế làm gì, bà cao tuổi rồi, nếu bị chúng tôi ép tức chết thì nguy đó”, Trương Trần cười ha hả nói. Những lời này khiến bà cụ Phương suýt nữa nhảy dựng lên rồi.

Đã từng có lúc cả nhà họ Phương đều coi thường tên vô dụng trước mặt này. Nhưng giờ thì hay rồi, không ngờ tên này lại dám ăn nói như vậy với bà ta.

“Trương Trần! Sự ngạo mạn của cậu là gia chủ nhà họ Triệu chống lưng cho sao? Còn cả Tề Long của nhà họ Tề nữa?”, bà cụ Phương nghiến răng hỏi. Nếu đúng như vậy thì lần này phiền phức rồi. Nhưng bà ta cũng không phải người dễ bắt nạt thế. Đã đến tận nhà họ Phương của bà ta rồi, kể cả có là khủng long thì bà ta vẫn phải căn một miếng thịt mới chịu được.


“Ha ha! Bà cụ Phương! Bà hiểu nhầm rồi, chúng tôi chỉ đến đây hóng chuyện vui thôi mà”, Triệu Chí Hào cười một cái rồi tiện tay kéo một cái ghế ngồi

xuống. Dường như đúng như ông ta nói, ông ta chỉ đến xem cho vui thôi.

Tê Long cũng học theo y như vậy. Ở đây nhân vật chính là Trương Trần, họ chỉ nghe theo những gì Trương Trần nói thôi. Đối với họ mà nói, ép chết nhà họ Phương thì quá dễ dàng. Dù sao thì hai nhà họ Triệu và nhà họ Tê cũng là gia tộc thượng lưu và nhà họ Triệu còn là trùm trong giới xã hội đen nữa.

Nhưng thứ mà Trương Trần muốn, không phải chỉ là vờn nhà họ Phương nhanh như vậy là xong. Anh muốn bà cụ Phương phải nếm trải từng chút một, đây chính là quyết định của anh từ sau khi nhìn thấy Phương Thủy Y bị tát.

“Được! Được! Nếu gia chủ Triệu chỉ đến chơi thì nhà họ Phương tôi tất nhiên sẽ khoản đãi. Nhưng có một con chó cắn bừa, nhà họ Phương muốn nấu thịt chó, gia chủ Triệu và cậu Tê không để ý chứ?”, bà cụ Phương hỏi.

Hai người liền bật cười, mặc dù biết con chớ” mà bà cụ Phương nói là Trương Trần nhưng họ vẫn gật đầu, nói: “Các người cứ tùy ý”.


Bà cụ Phương cũng không nhiều lời nữa, sau đó nhìn Trương Trần với ánh mắt dữ tợn rồi quát lớn: “Trương Trần! Cậu thật sự coi nhà họ Phương của tôi mấy năm nay là chỗ ở nhờ hay sao? Con Hai đâu, gọi người đến đi”.

“Vâng”, Phương Thiên Quang lập tức gật đầu. Nhà họ Phương có rất nhiều mối quan hệ, nếu nhà họ Triệu cố tình nhúng tay vào thì họ còn có chút kiêng kị. Nhưng khi nhìn thấy Triệu Chí Hào coi như đây là chuyện ngoài lề thì họ mới hống hách tiếp.

“Trương Trần à Trương Trần! Mối ân tình của mày với nhà họ Triệu và nhà họ Tề hết rồi chăng. Mặc dù mày gọi họ đến để chống lưng cho nhưng mày nghĩ nhiều quá rồi, mày xem, họ căn bản không muốn nhúng tay vào”, Phương Thiên Quang cười lạnh một tiếng rồi lấy điện thoại ra gọi.

Chỉ cần là những người làm kinh doanh thì đều quen biết những nhân vật xã hội đen. Và người mà Phương Thiên Quang gọi điện cũng là một nhân vật nổi tiếng trong số đó.

“Alo! Anh Thẩm phải không, tôi là Thiên Quang đây. Nhà tôi xảy ra chút chuyện, anh dẫn theo ít người đến được không, sau chuyện này tôi mời anh bữa, dịch vụ trọn gói luôn”.

“Vâng, vâng, tôi đợi anh”. Đặt điện thoại xuống, Phương Thiên Quang cười lạnh nhìn Trương Trần, nói: “Lát nữa khéo mày phải kêu cha gọi mẹ rồi”.