Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 106: C106: Được lắm nhóc con




Nhưng Trương Quốc Hồng trước nay luôn là người có tính cách ngang tàn, lần này bị người ta nhãm vào một cách vô lý thế nên cơn tức của bà ta lại dâng lên. Bà ta tức giận nói: “Các người mở cửa hàng làm ăn, nhưng đây có ý gì, sợ chúng tôi không có tiền hả. Trang sức ngày hôm nay tôi nhất định phải mua”.

“Được thôi”, người đàn ông đó cười, nói tiếp: “Chỉ cần các người làm thẻ hội viên ở đây, chỉ tiêu mức hai triệu tệ thì các người thích cái nào thì chọn tùy ý, đích thân tôi sẽ đóng gói cho”.

*À phải rồi, thẻ hội viên giống với kiểu trong tay của vị khách ở đăng kia", người đàn ông bụng phệ nói xong rồi chỉ tay về phòng khách đợi ở phía không xa. Lúc này cửa phòng mở ra, một người con trai tầm hai bảy hai tám tuổi đi ra. Trên mặt hắn còn mang theo nụ cười đắc ý, trong tay vung văng chiếc thẻ màu đỏ.

“Phương Hải Cương..”, Trương Quốc Hồng trợn tròn mắt nói với vẻ không tin nổi.

Sao Phương Hải Cương lại xuất hiện ở đây, sao hắn có thể tiêu hai triệu tệ ở đây để có thể có được thẻ hội viên chứ?

“Ha ha! Cô Trương, nếu không có tiền thì đừng đi lung tung, ở nhà dưỡng lão không ổn sao?”, Phương Hải Cương cười hì hì, đi lên trước nói: “Lại còn nói các người phát tài rồi, nơi này mà các người cũng vào được sao?”


“Hải Cương, ăn nói với thím kiểu gì vậy?”, lúc này Phương Thiên Bàng ở bên cạnh nói.

“Xời! Lời này nói cứ như kiểu chú coi mình là người nhà họ Phương thật ý nhỉ? Đừng có cầu cạnh ở đây”, đứng trước chú của mình nhưng Phương Hải Cương không nể nang chút nào, nói với giọng lạnh lùng chế giễu.

Lúc này, những người có mặt ở đây đều hiểu, có lẽ tất cả những thứ này đều do Phương Hải Cương làm đạo diễn.

Sắc mặt Trương Quốc Hồng biến đổi nhưng không biết nên nói gì, Phương Thủy Y cũng lạnh lùng nhìn Phương Hải Cương. Cô không thể ngờ răng, người nhà họ Phương lại không buông tha cho bọn họ.

“Được rồi được rồi, nếu như mấy người không có tiền thì mau rời khỏi đây. Ở đây không phải là nơi người nghèo có thể đến được, chúng tôi không tiễn nữa nha”, người đàn ông bụng phệ cũng cười hì hì nói.

“Anh... Các anh..”, lần này không chỉ Trương Quốc Hồng mà Phương Thiên Bàng trước nay luôn nhu nhược yếu đuối lúc này cũng tức đến nỗi toàn thân run rẩy. Nhưng đây là vấn đề rất thực tế nên họ căn bản không thể phản bác được. Cửa hàng không phải của họ, người ta cũng nói là chỉ cần tiêu hai triệu ở đây là được.

Nhưng hiện giờ đừng nói là hai triệu tệ mà đến năm trăm ngàn tệ họ cũng không có nữa.

“Mẹ à thôi đi! Chúng ta đến nơi khác xem sao, cả Hoài Bắc đâu phải chỉ có mỗi cửa hàng này”, Phương Thủy Y mặc: dù tức nhưng vẫn rất lý trí, cô kéo Trương Quốc Hồng định rời đi.

“Này! Cô Trương, cả cô Phương nữa, đừng nói là chúng tôi không niệm tình xưa, cái vòng tay này coi như là tặng các người, không cần khách khí nha”, Phương Hải Cương ôm ngực cười, sau đó ném túi đồ trên đất.

Trương Quốc Hồng dừng bước chân nhưng không quay đầu lại. Lúc này, Trương Trần chau mày khẽ nói: “Mẹ! Thủy Y, hai người đợi lát, đồ mà họ bán đều là giả, chúng ta đi kiện đi”.


“Ha ha”, Phương Hải Cương không kìm nổi mà cười ha hả. Hắn nhìn Trương Trần với vẻ đáng thương, sau đó cười lạnh nói: “Thăng ngốc họ Trương kia, mày đang kể chuyện cười ở đây à, cửa hàng Đại Long bán đồ giả sao?”

Người đàn ông bụng phệ cũng lạnh lùng nói: “Ê nhóc! Nói năng thì phải chịu trách nhiệm đấy, cậu mà vu khống người khác là tôi có quyền đưa cậu đến đồn công an đấy. Cậu không hỏi xem cửa hàng Đại Long có bao nhiêu chuỗi cửa hàng à, công nghệ tiên tiến đến mức nào à?”

“Thật giả kiểm tra là biết ngay”, Trương Trần cười rồi nhấc máy gọi điện, còn Phương Hải Cương và người phụ trách kia thì nhìn Trương Trần như nhìn tên ngốc.

“Trương Trần! Còn chưa đủ mất mặt sao, cút về nhà đi”, Trương Quốc Hồng không kìm nổi mà quát lớn.

Cửa hàng Đại Long này là cửa hàng nổi tiếng, có biết bao nhiêu người đều vào đây mua đồ. Bọn họ vốn đã mất mặt lắm rồi, vậy mà Trương Trần còn ở đây phát ngôn bừa bãi. Nếu như đồ ở đây là giả thì sao họ có thể bán hàng chạy thế được? Đến lúc đó chỉ khiến mọi người chê cười thôi.

Phương Thủy Y cũng nhìn Trương Trần với ánh mắt thất vọng. Cô hiểu có lẽ là Trương Trần muốn báo thù cho cô nên công kích cửa hàng Đại Long nhưng thủ đoạn này không hay. cho lắm. Chỉ e đứa trẻ lên ba cũng không nghĩ ra cách ấu trĩ như này.

“Mẹ! Thủy Y! Hai người đừng vội, con nói đều là thật, lát nữa cục công thương đến chúng ta sẽ biết thôi mà”, Trương Trần nói rất nghiêm túc.


“Được lắm nhóc con, đợi lát nữa tôi sẽ tố cáo cậu tội vu khống phỉ báng người khác”, nghe thấy Trương Trần nói thế thì người đàn ông bụng phệ cười lạnh rồi chỉ vào Trương Trần nói.

Trương Trần cười khinh bỉ rồi lại nói: “Thủy Y! Hãy tin anh”.

“Mẹ à, hay cứ đợi xem sao”, Phương Thủy Y do dự một lát. Thời gian gần đây cô nhận ra nhiều điều ở Trương Trần, lần này biết đâu Trương Trần lại nói đúng. Mặc dù trong lòng cô không chắc chắn lắm.

Rất nhanh, người của cục công thương đến, người dẫn đầu lấy chứng minh của mình cho người phụ trách kia xem, sau đó dân chuyên gia vào giám định.

Còn Phương Hải Cương thì nhàn rỗi ngồi một bên thương lượng với người đàn ông bụng phế xem sẽ tố cáo Trương Trần kiểu gì, tội phỉ báng hay tội bịa đặt, tội nào nặng hơn. Hai người nói rất vui vẻ rồi bật cười.

“Ở đây rất nhiều hàng giả”, lúc này một giọng nói vang lên.