Đến lúc đó Long Quốc... Ha ha, chỉ cần đón nhận những lời chế giễu của quốc tế là được.
“Nhanh tăng tốc, lát nữa sau khi đến thì các người đợi trên xe, còn tôi sẽ đi vào. Tôi muốn xem đứng trước món hời như này, thần y Trương sẽ có biểu cảm như nào”.
“Vâng ạ", tài xế liền giãm lên chân ga phía trước một cái.
Nhưng lão ta không biết lúc này trên tầng cao nhất của tòa nhà phía xa đang có ba người đàn ông tay cầm kính viễn vọng quan sát.
“Báo cáo, báo cáo! Kim Lăng Quốc đã xuất phát, rất nhanh sẽ đến nhà thần y Trương”.
“Hiểu rồi, hiểu rồi", ba người đàn ông đều gật đầu, một người trong đó chính là Tiêu Lượng.
“Tiêu Lượng à! Bên trên gửi tin đến, Long Quốc cũng có. sự kiêu ngạo của Long Quốc. Nếu như Trương Trần có ý muốn nhập vào Hàn Bổng thì chúng ta không ngăn cản. Nhưng vẫn bày tỏ xin lỗi với chuyện xảy ra trước đó ở bệnh viện thành phố. Nếu như Trương Trần tha thứ cho cậu thì lát nữa bất luận anh ta lựa chọn thế nào thì bên trên cũng không hỏi gì, ngược lại cậu vẫn phải gánh những trách nhiệm tương ứng”.
“... Tôi hiểu ạ”, Tiêu Lượng cúi đầu nói.
“Đây là chứng nhận hội trưởng của Hiệp hội y học Giang Lăng. Nếu như Trương Trần không nhập vào Hàn Bổng thì đây cũng là sự bù đắp của Long Quốc với anh ta”, người có khuôn mặt ngụy trang quân đội tiếp tục nói.
Tiêu Lượng sau đó chỉ biết gật đầu, lúc này tâm trạng của anh ta nặng nề vô cùng. Giờ đây không chỉ đơn giản là lo lầng sau sự việc này mình sẽ bị phạt thế nào, anh ta còn lo lãng Trương Trần thật sự sẽ chấp nhận lời mời gọi của. Hàn Bổng, lúc đó Long Quốc sẽ mất đi một anh tài thật sự.
Trong biệt thự, Trương Trần nhàn rỗi không có việc gì làm nên tiếp tục nghiên cứu y thuật. Đúng với câu học như bơi thuyền ngược nước, không tiến sẽ phải lùi”. Chỉ cần anh có thời gian, một mặt sẽ rèn luyện thân thể, mặt khác sẽ là y thuật, anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Nhìn những côn trùng nhỏ đang bay trước mặt, Trương Trần cười hì hì một cái. Sau đó anh bản cây kim vàng ra cảm chặt chúng lên vách tường.
“Ting, ting..", lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa. Trương Trần thu lại kim vàng và một số sách liên quan đến y thuật, lúc này mới bước ra mở cửa.
“Kim Lăng Quốc? Có việc gì sao?”, vừa mở cửa Trương Trần đã có chút kinh ngạc.
“Ha hai Thần y Trương, mấy ngày nay đã có phê chuẩn của nước Hàn Bổng chúng tôi rồi”.
Kim Lăng Quốc cười ha hả, lấy ra văn kiện dày, khi lật đến trang cuối cùng thì nói: “Chỉ cần anh ký tên vào đây thì sẽ là người của Hàn Bổng chúng tôi. Long Quốc không tôn trọng anh, nhưng đất nước chúng tôi không bao giờ đối xử với anh như vậy, thậm chí sau khi anh đi, vị trí của tôi sẽ nhượng lại cho anh. Anh sẽ có được danh tiếng, địa vị, tài sản và cả sự tôn trọng nữa”.
Kim Lăng Quốc từ trong túi lấy ra cây bút rồi đưa cho. Trương Trần. Dường như lão ta cũng dự đoán được những lời nói kích động và tâm trạng muốn cảm ơn của Trương Trần rồi. Vinh dự này không có ai muốn từ chối cả, lão ta khẳng định là như vậy.
Nhưng rất nhanh, nụ cười của lão ta dần cứng lại.
“Xin lỗi, tôi không thể ký được, cảm ơn ông đã tốn sức”, Trương Trần thản nhiên nói một câu.
“Tại sao?”, Kim Lăng Quốc hỏi với vẻ khó tin. Phải biết rằng những người của Hàn Bổng không có ai trẻ như này mà đã có được vinh dự lớn thế, vậy mà Trương Trần lại kiên quyết từ chối?
“Ông thật sự muốn biết sao?”, Trương Trần hỏi với vẻ cười như không cười.
Kim Lăng Quốc do dự một lát rồi gật đầu. Lão ta cảm thấy những lời tiếp theo của Trương Trần sẽ khiến lão tức giận nhưng lão vẫn muốn nghe.
“Sau khi tôi ký tên thì chỉ e Long Quốc sẽ gặp phải những lời đồn thất thiệt, ví dụ như đây là do tôi không hài lòng với Long Quốc. Nhưng Long Quốc vẫn đang phát triển, vẫn lớn mạnh, chuyện phản quốc như này tôi sẽ không làm đâu”.
“Còn nữa, nói một câu thật lòng thì đông y mà các người ăn cắp bản quyền căn bản không hợp mắt tôi, thậm chí tôi cũng không thích người Hàn Bổng, hiểu chưa?
Kim Lăng Quốc tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt. Nếu như không phải là lão ta lớn tuổi rồi thì chỉ e thật sự sẽ lôi Trương Trần ra đánh cho một trận rồi.
Sỉ nhục quốc gia trước mặt lão ta, lời nói ngang ngược coi thường Hàn Bổng của họ, còn dám nói đông y là bọn họ. ăn cắp bản quyền, đúng là nực cười
Có ai mà không biết trà đạo, y thuật, chế tạo gốm sứ và một số di sản văn hóa phi vật thể đều xuất phát từ Hàn Bổng của họ, họ sẽ đăng ký bản quyền và găn thương hiệu vào.
“Mặc dù tôi có danh xưng Quỷ Thủ nhưng tôi không phải là người mạnh nhất trong Hàn y, lời nói này của anh cũng quá rồi. Nếu anh đã nói thế thì chuyện này cũng coi như xong, nhưng tôi tin rằng anh sẽ hối hận”.
“Ha ha, các người đi cẩn thận, tôi không tiễn", Trương Trần thản nhiên nhún nhún vai. Thật ra anh vẫn còn một câu chưa nói, đó là anh cũng không phải là người mạnh nhất của Long Quốc.
Lúc đóng cửa lại, Trương Trần vẫn chưa ngồi nóng mông thì tiếng gõ cửa lại vang lên. Sau khi nhìn thấy người đứng ở cửa thì hai mät Trương Trần nheo lại, hỏi có chút không vui: “Các người theo dõi tôi sao?”
Tiêu Lượng cười khổ läc đầu, cung kính nói: “Cậu Trương! Tôi một lần nữa cảm thấy xin lỗi về chuyện hôm trước, quyết định của cậu thật sự vô cùng quan trọng, chúng tôi không thể không năm rõ được”.
“Bây giờ thì yên tâm rồi chứ?” “.... Cậu Trương! Tiêu Lượng tôi đúng là có mắt như mù, là tôi không đúng. Sau này bất cứ chuyện gì tôi có thể giúp thì cậu cứ lên tiếng, tôi sẽ từ từ bù đắp lại. Còn Long Quốc bù đắp cho cậu, tất cả đều ở đây”, Tiêu Lượng lấy văn bản từ trong túi tài liệu đưa cho Trương Trần, sau đó nói vài câu rồi rời đi.
Quay về biệt thự, Trương Trần nhìn chứng nhận đó mà có chút đờ đãn. Đây là điều anh không thể ngờ đến được, giờ đây, anh lại có thêm một lợi thế nữa rồi.