Triệu Ngu phát hành album xong thì lịch làm việc trống hẳn. Sau khi họp bàn về kịch bản với đoàn phim mới, cô chỉ cần nghỉ ngơi đợi vào đoàn thôi. Coi như nhân cơ hội này tận hưởng một kỳ nghỉ nhỏ, cô đã về nhà từ hai hôm trước.
Thẩm Tuyển Ý thật ra lại bận hơn cô một chút, ngày nào chuyên mục Giải Trí cũng có ảnh của anh trong hoạt động mới nhất. Phải đến đúng hôm sinh nhật Triệu Khang Ninh, anh mới lên máy bay vào sáng sớm để tới Tứ Xuyên.
Anh cũng đã tới Tứ Xuyên không ít lần, từng xem gấu trúc từng ăn lẩu rồi, nhưng lần này không có mục đích công việc, tâm trạng sung sướng hơn hẳn hồi xưa. Lịch trình tư không bị bại lộ, khi anh tới sân bay, Triệu Ngu lái xe đến đón anh.
Có lẽ cô vừa thức dậy đánh răng rửa mặt xong là ra ngoài ngay, tóc bù xù rối tung, cô khoác một chiếc áo khoác ngoài bộ quần áo lông xù ở nhà. Cô không trang điểm tỉ mỉ như bình thường, để mặt mộc thanh tú tự nhiên, vừa ngáp vừa vẫy tay với anh.
Thẩm Tuyển Ý nện bước nhanh hơn, lúc đi đến trước xe mới cười tươi roi rói kéo khẩu trang xuống, “Chờ lâu chưa?”
Triệu Ngu dụi nhẹ mắt: “Cũng bình thường, lên xe đi.”
Thẩm Tuyển Ý kéo cửa xe chỗ ghế lái ra: “Để anh lái cho.”
Anh cúi người sang tháo dây an toàn thay cô, hơi lạnh đầu Xuân bao quanh nhiệt độ cơ thể của anh ập vào trong. Triệu Ngu mím môi lại ngay, dùng hai tay đẩy anh ra ngoài: “Anh có biết đường đâu!”
Đai an toàn được tháo ra đánh ‘cách’, anh cười, xoa cái đầu rối bù của cô: “Có hướng dẫn mà. Em buồn ngủ thế này rồi, ngồi sang bên cạnh đi.”
Triệu Ngu trề miệng, chờ anh cúi người lùi khỏi xe cô mới ôm chặt áo khoác nhảy khỏi ghế lái, đi vòng sang ghế phụ.
Thẩm Tuyển Ý ném balo vào ghế sau, lên xe chỉnh ghế ổn thỏa rồi mở phần mềm dẫn đường trong điện thoại ra, hỏi cô: “Địa chỉ.”
Triệu Ngu vừa thắt dây an toàn vừa đọc địa chỉ.
Vừa mới thắt dây xong, cô đã nghe thấy app dẫn đường vọng ra giọng nói hồ hởi phấn khởi của mình: “Hello, mình là Triệu Ngu. Bạn Ngu đồng hành của bạn đây, lái xe an toàn nhé. Xin cột kỹ đai an toàn, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi!”
Triệu Ngu: “???”
Chuyện này quả thật còn xí hổ hơn lúc thấy búp bê của mình trên xe anh nữa!
Cô xấu hổ và giận dữ lườm anh, Thẩm Tuyển Ý đã khởi động lái đi rồi. Anh chẳng thấy sai ở đâu cả, thậm chí còn vui tươi hớn hở tương tác với cô trên app dẫn đường: “Được, chuẩn bị xuất phát thôi!”
Triệu Ngu tức khắc nhào qua muốn cướp di động.
Thẩm Tuyển Ý dường như đã đoán trước được, anh quay bánh lái bằng một tay, tay kia thì bỏ điện thoại vào hốc cửa xe ngay trước khi cô cướp được, quay đầu hỏi: “Làm gì đấy?”
Triệu Ngu chống nạnh: “Tắt đi! Không được dùng gói hướng dẫn bằng giọng em!”
—— Phía trước có điểm bắn tốc độ nếu vượt đèn đỏ, xin hãy lái xe cẩn thận. Quẹo trái ở giao lộ trước mặt.
Triệu Ngu: “……!!!”
Thẩm Tuyển Ý chậc lưỡi: “Cái giọng cắt ghép này không hay bằng giọng em.”
Triệu Ngu: “Không hay mà anh còn nghe!”
Anh quan sát tình hình giao thông hai bên rồi xoay bánh lái sang trái: “Méo mó có còn hơn không. Mỗi lần đi đâu bật cái này lên thì sẽ có cảm giác em đang ở bên anh.”
Triệu Ngu nhìn gương mặt nhìn nghiêng của anh chăm chú, tai cô lại không biết phấn đấu mà đỏ lên.
Xe lái khỏi đường sân bay, vào vành đai 3, Thẩm Tuyển Ý hạ cửa sổ xuống một chút, hít hà mùi gió: “Hình như anh ngửi thấy mùi lẩu!” Anh quay đầu cười tủm tỉm hỏi: “Có phải hôm nay nhà em đông khách lắm đúng không?”
Triệu Ngu nhìn cảnh phố vun vút ngoài cửa sổ: “Không, bố em từ chối hết bạn bè họ hàng vì anh rồi đấy.”
Thẩm Tuyển Ý vui tới bến: “Uây, trong lòng chú anh quan trọng thế cơ à!” Anh đẩy tốc độ xe nhanh thêm: “Vậy anh phải mau lên mới được, không thể để chú đợi lâu.”
Tình hình giao thông hôm nay không tồi, ngoài đoạn đường cao điểm thì đường cũng không tắc lắm, hơn bốn mươi phút sau, xe đã lái vào khu đô thị.
Bao năm đã qua nhưng Giang Lôi và Triệu Khang Ninh chưa từng đổi nhà, căn nhà nhiều kỉ niệm, ở đây quen rồi không muốn dọn đi nữa. Hơn nữa tuy rằng nhà hơi cũ, nhưng ngày xưa họ mua cũng không rẻ, cũng coi như là khu phố giàu có lâu đời của Thành Đô.
Theo cách nói của Triệu Khang Ninh thì, ưng cái mùi vị chính cống xưa cũ chốn Thành Đô.
Lúc họ về đến nhà, Triệu Khang Ninh đã đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tiệc lớn cho trưa hôm nay.
Nghe thấy tiếng hai người đi vào, ông đeo tạp dề nhiệt tình ra đón. Vừa thấy Thẩm Tuyển Ý ông đã vui mừng ra mặt: “Tuyển Ý tới rồi! Ngồi đi ngồi đi ngồi đi, mau ngồi đi! Đừng khách sáo nhé, cứ coi đây là nhà mình.”
Thẩm Tuyển Ý chẳng hề lạ lẫm chút nào: “Con chào chú dì ạ, chúc chú sinh nhật vui vẻ!”
Triệu Khang Ninh cười cong mắt: “Vui chứ vui quá ấy chứ. Ngồi máy bay có mệt không? Nghe Tiểu Ngu nói dạo này con bận lắm. Vất vả cho con còn tới tận đây, chờ nhé, chú nấu tiệc lớn cho con ăn!”
Thẩm Tuyển Ý nói: “Không vất vả ạ, chú có không mời con cũng tới!” Anh liếc mấy cái vào phòng bếp, “Hôm nay chú còn tự mình xuống bếp ạ? Để con hộ chú nhé.”
Triệu Khang Ninh xua tay lia lịa: “Không cần không cần, nấu cơm cho hai phụ nữ trong nhà là chuyện vui nhất mỗi ngày của chú. Con cứ ngồi chơi ha, để chú kêu dì pha trà cho con uống.”
Trong nhà rõ ràng chỉ có ba người, nhưng lại có cảm giác gia đình vô cùng náo nhiệt ấm áp. Thảo nào họ lại nuôi dưỡng được Triệu Ngu có tính tình nồng nhiệt như lửa.
Còn chưa đến 12 giờ, bữa trưa phong phú đã được bày lên bàn. Tài bếp núc của Triệu Khang Ninh cao siêu, ông còn tự làm cả bánh kem. Họ bật nút một chai vang đỏ, bốn người ngồi trên bàn nâng ly rượu, chạm cốc vô cùng vui vẻ.
Trước đây Thẩm Tuyển Ý còn tưởng sẽ có rất nhiều người tụ hội vào hôm nay, anh đã chuẩn bị tâm lý phải đối mặt với rất nhiều ánh mắt dò hỏi. Không ngờ cuối cùng chỉ có mình mình, thật ra lại thoải mái hơn nhiều so với trong tưởng tượng.
Cơm nước xong, anh lấy món quà đã chuẩn bị từ trước ra, “Chú, nghe Tiểu Ngu nói chú thích uống trà, đây là Đại Hồng Bào con mua cho chú ạ.”
Mắt Triệu Khang Ninh sáng lên, ông nhận lấy ngửi hương trà, lập tức yêu thích không rời tay, “Hàng tốt đấy.”
(Loại trà Đại Hồng Bào của Trung Quốc có mức giá đắt hơn vàng 30 lần, được xem là một trong những loại trà đắt nhất thế giới.)
Thẩm Tuyển Ý cười tủm tỉm, lại đưa một chiếc hộp khác cho Giang Lôi: “Dì, đây là ngọc Như Ý con tặng dì, hy vọng dì thích ạ.”
(Gậy như ý hay còn gọi là ngọc như ý được xem là một món bảo vật quý thể hiện ước nguyện vạn sự đều được như mong muốn, cuộc sống sung túc, đủ đầy. Gậy ngọc như ý là vật phẩm phong thủy đại diện cho vương quyền, rất thích hợp làm quà tặng người thân như một lời chúc thăng quan tiến chức, vừa có tiền vừa có quyền.)
Giang Lôi kinh ngạc: “Dì cũng có à?” Bà nhận lấy hộp, dịu giọng nói: “Tặng quà sinh nhật cho chú của con thì thôi, tặng dì làm gì. Con tới nhà làm khách mà còn bắt con tốn kém thế này.”
Thẩm Tuyển Ý cười nói: “Không tốn kém đâu ạ, chuyện nên làm mà.”
Triệu Khang Ninh còn đang nghe hương trà, thấy anh nói vậy bèn mím môi cười liếc Triệu Ngu một cái, vỗ vỗ Giang Lôi: “Nên làm thôi nên làm thôi! Thằng bé đã tặng thì em nhận lấy đi!”
Triệu Ngu không bỏ sót nụ cười đầy thâm ý của bố cô, lập tức xấu hổ buồn bực quay người đi.
Cả nhà ngồi uống trà tán gẫu trong phòng khách một lát, Triệu Khang Ninh bừng bừng hứng thú đưa ra yêu cầu chơi mạt chược, còn đặc biệt quan tâm hỏi Thẩm Tuyển Ý: “Tuyển Ý à, kỹ thuật đánh bài của con đã tiến bộ chưa?”
Thẩm Tuyển Ý cười ngây ngô: “Thử thì sẽ biết thôi ạ!”
Thử rồi mới biết không chỉ không tiến bộ mà hình như còn thụt lùi.
Triệu Ngu cảm giác toàn thân anh đều đang tỏa ra vầng hào quang của Tán Tài Đồng Tử.
(Tán Tài Đồng Tử: đây là cách nói đùa, ý chỉ đứa làm mất tiền. Thiện Tài Đồng Tử hay Hồng Hài Nhi là đứa trẻ mang đến tài vận, còn Tán Tài thì ngược lại.)
Mắt thấy Thẩm Tuyển Ý lại sắp cống bài cho Triệu Khang Ninh, cô không nhịn được đá anh một cái dưới bàn. Thẩm Tuyển Ý sắp vung bài ra bỗng khựng lại, quay đầu nhìn cô. Nhận được ánh mắt hận sắt không thành thép của cô, anh lại yên lặng thu bài về đổi thành quân khác.
Triệu Ngu phát hiện biện pháp này còn hữu hiệu quá nhỉ?
Về sau cứ thi thoảng cô lại đá anh một cái.
Làm sao mà Triệu Khang Ninh và Giang Lôi lại không phát hiện được động tác nhỏ của cô chứ, họ cười liếc nhau, nhưng cũng không vạch trần. Đánh mấy tiếng liền, Triệu Khang Ninh hình như cũng cảm thấy thằng bé này lặn lội xa xôi đến mừng sinh nhật mình mà cứ làm nó thua tiền mãi thì không ổn lắm, ông bèn ồn ào kêu đau lưng không đánh nữa.
Ông bừng bừng hứng thú nhìn Triệu Ngu: “Tiểu Thẩm khó khăn lắm mới tới đây một lần, con dẫn nó đi dạo đi. Đi dạo hẻm Khoan Trách ấy, hoặc là đi IFS ngắm mông gấu trúc lè, bọn trẻ các con thích lắm mà.”
Triệu Ngu cạn lời: “Con với anh ấy mà đi hẻm Khoan Trách thì để chỗ đấy chen nhau chết luôn ạ?”
(Hẻm Khoan Trách: Phố lớn ngõ nhỏ. Một khu du lịch nổi tiếng ở Thành Đô, Tứ Xuyên. Có kiến trúc kiểu cổ điển.)
(IFS: Trung tâm thương mại Thành Đô. Trên tòa nhà IFS có tượng con gấu trúc khổng lồ chổng mông leo tầng dựng năm 2016.)
Triệu Khang Ninh nói: “Vậy hay là ra bờ sông uống trà, chỗ đó toàn là người già cả trung niên, không nhận ra mấy đứa được đâu. Để Tuyển Ý cảm nhận được hương trà lè hương sông lè, còn có thể lấy ráy tai nữa lè.”
Triệu Ngu: “…………” Cô quay đầu hỏi Thẩm Tuyển Ý: “Anh muốn đi trải nghiệm lấy ráy tai à?”
Thẩm Tuyển Ý xuýt xoa: “Có đau lắm không ạ?”
Triệu Khang Ninh lập tức nói ngay: “Chuyện này mà con còn không biết à!”
Sau đó Thẩm Tuyển Ý được được phổ cập khoa học nửa tiếng về văn hóa lấy ráy tai ven đường của Thành Đô.
Anh nghe mà ngứa hết cả lỗ tai.
Triệu Khang Ninh phổ cập khoa học xong thì thúc giục Triệu Ngu: “Con đưa Tiểu Thẩm đi dẩy đi lè! Đội mũ đeo khẩu trang cẩn thận, dẩy bằng xe, không ai biết hai đứa đang ở Thành Đô, không ai nhận ra được đâu lè.”
Triệu Ngu giơ tay đầu hàng: “Đừng dẩy dẩy nữa ạ, đi dẩy đây!”
(Đoạn này và đoạn trên bố Triệu Ngu dùng tiếng địa phương Tứ Xuyên. Từ nhé thay bằng lè (ne=>leh), từ đi thay bằng dẩy (qu=>qie).)
Vì thế hai người chuẩn bị xong xuôi, lái xe ra ngoài.
Ánh sáng ban chiều nhuốm màu vàng cam.
Lúc ngồi lên xe, Triệu Ngu nắm tay lái băn khoăn một lát: “Vậy tụi mình đi lấy ráy tai trước nhé?”
Thẩm Tuyển Ý rụt cổ lại: “Thôi thôi, nghe chú kể thế anh hơi sợ.”
Triệu Ngu xì cười: “Thế mà vừa nãy anh còn giả bộ hứng thú ghê nhỉ?”
Anh thở dài: “Không nên gạt phăng hứng thú của chú đi mà.”
Triệu Ngu bĩu môi: “Dối trá!” Cô ngẫm nghĩ một lát: “Vậy anh muốn đi đâu? Hẻm Khoan Trách thì…… cũng không phải không thể.”
Thẩm Tuyển Ý quay đầu nhìn vào mắt cô, khóe môi cong lên thành nụ cười: “Anh muốn đi xem nơi mà em lớn lên.”
Triệu Ngu ngẩn người, khởi động xe lái đi như không có chuyện gì: “Được đấy, xem từ nhà trẻ trở đi nhé?”
Ý cười trong mắt anh càng tăng lên: “Ok!”
Thành phố nơi cô sinh ra và lớn lên này đang phát triển từng ngày suốt những năm qua, nhà trẻ ngày xưa cô học đã chuyển qua chỗ khác từ lâu rồi. Triệu Ngu lái xe tới công viên văn hóa gần đó, chỉ và nơi các cụ các bà đang nhảy đầm ở giữa: “Nhà trẻ của em đấy.”
Thẩm Tuyển Ý còn tưởng là có thể nhìn thấy Ngu Ngu hồi bé thông qua ảnh chụp trên tường: “…………”
Thất vọng!
Ngay sau đó lại đến tiểu học.
Trường tiểu học thì thật ra vẫn ở đấy, nhưng những khu đô thị xung quanh đều xây nhà cao tầng cả, trường bị vây chính giữa. Lại đang đúng vào giờ tan học cao điểm, đường tắc cứng xe không vào nổi.
Hai người bị tắc ở trong ấy một tiếng, cuối cùng vất vả lắm mới chen ra được thì hoàng hôn đã buông rồi.
Triệu Ngu: “Đã trải nghiệm được cái đặc sắc trong văn hóa tắc đường ở Thành Đô chưa?”
Thẩm Tuyển Ý: “Trải nghiệm được rồi, đặc vãi cả sắc.”
Khi họ lái tới trường trung học thì trời đã tối đen.
Trường cấp 2 và cấp 3 của Triệu Ngu là ở chung một trường, khu học của lớp cấp 2 và khu học của lớp cấp 3 cách nhau một cái sân thể dục. Giờ này học sinh đã tan học cả, vườn trường quạnh quẽ, chỉ có tòa nhà của lớp 12 là đèn đuốc sáng trưng, còn đang phấn đấu.
Triệu Ngu đỗ xe ở con đường rợp bóng cây bên ngoài: “Đứng đây nhìn thôi, lớp 12 đang học tiết tự học buổi tối, chúng ta cũng không vào được đâu.”
Thẩm Tuyển Ý vịn cửa xe nhìn một lát, quay đầu trông mong nhìn cô: “Anh muốn vào xem.”
Triệu Ngu lườm anh: “Chỗ này có gì hay ho chứ! Có phải anh chưa từng học cấp 3 đâu!”
Thẩm Tuyển Ý: “Nhà trẻ và trường tiểu học đều chưa được xem, trường trung học cũng không cho xem! Vậy thì phí hết cả buổi chiều của anh à?”
Triệu Ngu: “…………”
Cô nhìn bảo vệ đi tuần tra ngoài cổng trường, lại ngắm nghía sắc trời tối thui. Đột nhiên cô nghĩ ra một chuyện: “Đi vòng từ chỗ kia là tới khu giảng đường cũ, tường chỗ đấy không cao. Em nhớ ngày xưa bọn con trai lớp em toàn trèo tường cúp học ở chỗ đấy, qua xem nhé?”
Thẩm Tuyển Ý đầy vẻ hưng phấn: “Được đấy!”
Vì thế hai người đội mũ đeo khẩu trang cẩn thận xuống xe, nương bóng đêm lén lút chạy đi trèo tường.
Thấy những dấu chân mới mẻ trên bờ tường, Triệu Ngu không giấu được sự vui mừng: “Xem ra các em giai em gái lớp sau cũng không từ bỏ truyền thống kế tục lâu đời này.” Cô vỗ vỗ tay, cũng hơi hưng phấn: “Trèo qua thôi!”
Ngày xưa đi học cô còn chưa làm trò này bao giờ, kích thích ra phết.
Thẩm Tuyển Ý lui về phía sau vài bước, rồi lao thẳng về phía trước, nhún chân chống tường bật người vượt lên. Sau đó anh cười tủm tỉm ngồi ở trên bờ tường vươn tay với cô: “Lên đi.”
Dưới tường có một dãy bồn hoa.
Triệu Ngu giẫm lên bồn hoa nhảy qua, cổ tay cô được anh bắt lấy. Cô gần như không cần dùng sức đã được anh nhẹ nhàng kéo lên rồi.
Khi nhảy xuống khỏi bờ tường, giẫm lên địa phận của trường, nhịp tim Triệu Ngu hơi dồn dập lên.
Từ đằng xa đã có thể nghe thấy giọng đọc diễn cảm của học sinh lớp 12.
Khu tòa nhà giảng dạy cũ cũng không bị bỏ hoang, nó hay được dùng để chứa thiết bị hoặc tổ chức đại hội, sân bóng rổ đã được tân trang lại. Đèn đường hỏng mất mấy cái, chiếu le lói mơ hồ trong bóng đêm, có cảm giác căng thẳng đầy kích thích.
Triệu Ngu đột nhiên bắt đầu hối hận vì quyết định này: “Lỡ như bị phát hiện thì phải làm sao đây?”
Thẩm Tuyển Ý trầm tư: “Thì cứ bảo bọn mình là giáo viên.”
Triệu Ngu: “Anh tưởng bảo vệ trường em bị đần hả!”