Sự Ấm Áp Của Vương Nguyên - 王 源

Chương 23




- Sao không nói sớm.. Làm tớ cứ tưởng...hihi - Mẫn Nghi ngại ngùng nói, tôi sang ngồi với cậu ấy

- Cảm ơn cậu! - tôi nắm chặt tay của Mẫn Nghi tỏ lòng chân thành của mình

- Chuyện gì?

- Cậu đã không giận tớ khi tớ bỏ đi.

- Ai nói là tớ không giận, tớ giận cậu nhiều lắm nhưng mà tớ vẫn tha thứ cho cậu, nói cho tớ biết đi, tại sao cậu lại bỏ tớ?

- Ừ thì...Tớ chỉ muốn có khoảng riêng của mình thôi.

- Phòng anh ở đâu vậy? Thấy mình ở đây không thích hợp, mấy đứa cứ cho ra rìa rồi cùng nhau ôn lại chuyện cũ. Nói này cái đó lâu rồi thì bỏ đi, ôn lại làm gì đâu ai kiểm tra bài cũ nà.

- Thật tình à. Sao anh cứ phá thế làm mất hứng luôn à. - tôi quay sang Minh Thiên trách

- Phòng anh hướng kia, bên trái. - Thu Thảo nhanh tay chỉ

- Thế còn ba đứa ngủ đâu? - Minh Thiên hỏi

- Ngủ chung cũng được mà, cái giường đủ chứa năm người thì nói chi là ba. Nếu anh mệt thì vào nghỉ ngơi.

- Ừm.hi, cảm ơn.

- Thôi, mọi người cũng mệt rồi, vào nghỉ đi có gì mai nói.

- Okee

----------------------------------------

_________________________________________

8:06 am

- Sao thức sớm vậy? - Minh Thiên mắt nhắm mắt mở từ trong phòng ra hỏi tôi

- Anh còn nói... Giờ này hơn 8h rồi, em công nhận anh tranh thủ thời gian ngủ ghê á.

- Ừ phải biết tận dụng chứ em, áyyyaáyyyya...

- Còn nói - tôi ném gối vào người anh