Sự Ấm Áp Của Vương Nguyên - 王 源

Chương 17




Tôi cứ như một kẻ trắng tay, một kẻ thất bại tôi chẳng còn quan tâm gì đến xung quanh mình, nó cứ như thứ vô giá vậy và cứ thế cứ tôi như không còn sức sống mà khuỵ luôn xuống nền nhà. Tôi nấc lên, tôi khóc nấc lên vì mọi chuyện đến bên tôi quá nhanh, không ai báo cho tôi cả.

Mẫn Nghi, Thu Thảo cũng rớm nước mắt mà đến bên tôi, họ ôm tôi vào và khóc chung với tôi, trông cứ như những đứa trẻ bị lạc mất mẹ mình.

17h a.m

- Dọn lại đi, tao không thể sống với thứ bừa bộn này. - tôi um sùm bảo Mẫn Nghi dọn hết đồ mà cậu ấy vừa bày ra trong bếp

- Để đó đi, một hai rồi cũng dọn mà. - Mẫn Nghi tay chân lộn xộn vẫn ngẩn đầu lên hẹn giờ với tôi

- Không được, mày ngừng lau ở đó đi qua đây giúp tao. - tôi cũng không kém, tay vừa bóc hành tay vừa la lớn

- Mệt má ghê.. Làm gì mà sạch sẽ dữ vậy không biết. - Mẫn Nghi bực dọc, đi xuống dưới bếp mà cứ như khủng bố vậy, dậm thật mạnh xuống sàn nhà từng bước đi, chắc một hồi người tầng dưới lên mắng dốn quá. - Mày khóc à?? - Mẫn Nghi dọn xong chỗ đó quay sang thấy tôi rơi nước mắt

- Đâu! Mày nhìn hành tay này, nó làm mắt tao cay chứ khóc gì. - tôi ngước lên chỉ cho Mẫn Nghi đống hành đang nằm trên bàn

- Ok! Xong chưa đem bỏ rác này đi. Hết chỗ chứa rồi. - Mẫn Nghi gói gọn bịch rác quăn trước mặt tôi rồi ra ngoài tiếp tục việc của mình

Tôi nhìn nhỏ, rồi cầm bịch rác đó ra ngoài. Đây là công việc thường ngày của tôi nên chẳng có ý kiến gì. Cầm bịch rác xuống tận sân của chung cư mà bỏ thì hơi mệt.

- Nằm đây nhá, rồi sẽ có người đưa cưng đi du ngoại. -để bịch rác đó xuống, tôi phủi tay quay ra thì gặp một người. Người này tôi nghĩ hiện tại không gặp thì sẽ tốt hơn. Nghĩ thế tôi nhanh chóng chuồng đi nhanh

- Trân Trân, nhìn thấy tớ sao cậu lại muốn chạy?? - tôi đã nhanh lắm rồi, nhưng vẫn bị chụp lại như thường. Tay chân con trai sao nhanh thế. Biết sao giờ, quay ra cười thôi

- Vương Nguyên!! - tôi quay ra như vui mừng

- Cậu không sao chứ?? - Vương Nguyên nhìn tôi hỏi với vẻ đầy lo lắng

- Sao?? Chuyện gì chứ?? Hì... Ô! Tớ quên mất Mẫn Nghi đang đợi tớ thôi tớ đi trước nhá, khi khác gặp. - tôi gở tay Vương Nguyên ra định chạy đi nhưng vẫn bị chụp lại lần hai

-Đi theo tớ. - Vương Nguyên lôi tôi đi dù tôi đã muốn dừng lại nhưng không thể

Cậu ấy kéo tôi ra công viên gần đó, tôi cứ như một đứa trẻ ngoan được mẹ dắt đi chơi vậy. Ra ngoài công viên, cậu ấy đẩy tôi ngồi xuống ghế đá gần đó còn cậu ấy thì đứng, kéo tôi ra nhưng lại không nói cứ đứng nhìn tôi, trông có chuyện muốn nói nhưng có vẻ khó. Thấy như thế tôi mở lời trước để cậu ấy nói.

- Này...!! Thích tớ à?? Sao cứ ngìn hoài vậy??

- Không phải..

- Chứ sao nói đi, nhìn hoài tớ khó chịu lắm, không nói thì tớ về trước. - tôi giả vờ đứng dạy bước đi, nhưng cậu ấy lại đẩy tôi ngồi xuống

- Được rồi. - hít một hơi thật sâu- thật ra thì..

- Thì sao?

- Cho tớ thay mẹ xin lỗi chuyện hồi sáng..

- Không sao cả.. Đâu phải lỗi của bác.

- Nhưng cũng xin lỗi cậu.

- Ayyzaaa... Ngồi xuống đây này. - ttôi kéo Vương Nguyên xuống

- Còn đau không, sưng luôn này...

Vương Nguyên ngồi xuống đưa tay chà qua chà lại chỗ vết thương của tôi. Tôi không nói gì, một hồi lâu chúng tôi đều im lặng. Song Vương Nguyên lên tiếng bắt chuyện

- Trân Trân.. Tình cảm cậu dành cho tớ là giữa fan với thần tượng, hay giữa nam nữ

- Tì...nh cả..m.. Gì chứ..?? - tôi đưa bộ mặt ngốc hỏi Vương Nguyên nhưng không dám nhìn cậu ấy bởi đang nói trúng tim đen mà

- Nói đi.. Tớ nhận ra lâu rồi.. Cậu xấu hổ sao?? Yên tâm tớ sẽ không để cậu chịu thiệt đâu, tớ sẽ tỏ tình với cậu..

- Ừ...thì... Tình cảm nam nữ, tớ thích cậu.. - tôi đứng dạy và bước đi

Vương Nguyên phun ra một trào trong giống như đã chuẩn bị llời thoại trước rồi, vì mấy từ này người ta khó nói lắm mà cậu ấy nói không hề vấp.

Tôi nghĩ nên cho Vương Nguyên biết tình cảm thật sự của mình, thời gian sắp tới tôi có việc phải làm, sẽ không ở đây, tôi ứa nước mắt rồi đứng dạy đi nhanh.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

HẾT