Chưa từng để ý đến ai,
Kiêu ngạo giống như bậc đế vương,
Hihi… không ngờ…
Cậu nhìn cái người phụ nữ Tiêu Mộng này xem, cậu yếu đuối như mèo vậy.
Yeah! Hời rồi!
Trần Tư Khải ôm Tiêu Mộng vào lòng, vẫn suy nghĩ chu đáo như trước,
Không hề quay đầu, nói rõ ràng:
“Diệc Hàn, vừa rồi không phải nói mắt cậu díp vào sao?
Còn không về nghỉ ngơi đi?”
“Hả? À… Đúng thế đúng thế, tôi buồn ngủ lắm,
Vậy tôi đi trước nhé!”
Lưu Diệc Hàn trợn tơ mắt, trán đầy mồ hôi lạnh.
ĐM, Tư Khải ơi là Tư Khải, nói cậu không phải là con người, tuyệt đối không oan chút nào,
Đã lúc này rồi, cậu vẫn nhớ đuổi tôi đi?
Lưu Diệc Hàn cầm áo khoác, nhanh chóng trốn đi.
Tiêu Mộng vừa nhìn, trong căn phòng chỉ còn lại mình cô và anh ta,
Hơn nữa, hiện giờ cô còn đang ở trong vòng tay một tên say rượu,
Cô bắt đầu hoảng loạn.
“Này, này, anh ôm tôi làm gì, nóng quá, buông tôi ra.”
Cô vặn vẹo trong lòng Trần Tư Khải, đương nhiên anh ta sẽ không buông cô ra,
Lại càng ôm chặt hơn.
Anh ta cúi đầu. môi anh ta và mặt cô, ngày càng gần hơn.
Cô có thể cảm nhận được, từng trận hơi nóng phả ra từ lỗ mũi anh ra.
Phả lên mặt cô… nóng bỏng, mà ngây ngất.
Mắt của anh ta, nhìn sâu vào cô,
Dường như mắt của anh ta như một hồ nước sâu, có thể hấp dẫn cô bước vào.
Cô dán chặt lên bờ ngực của anh ta,
Cơ ngược săn chắc mà cứng rắn,
Đương nhiên, còn tỏa ra hơi ấm nam tính,
Tiêu Mộng là một cô bé mẫn cảm,
Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch bên ngực trái của Trần Tư Khải.
Đó là lực đập rất mạnh, khiến trái tim cô cũng rung động theo,
Tiêu Mộng cảm thấy, trái tim cô bỗng đập loạn nhịp.
Trần Tư Khải nhìn chằm chằm Tiêu Mộng, cô nhìn vàoi mắt anh ta, hơi run rẩy.
Tay của anh ta, khẽ nhấc lên,
Dịu dàng khẽ lướt qua tai cô,
Vuốt theo tóc cô…
Động tác chậm rãi mà tiềm ẩn nguy hiểm này của anh ta, khiến Tiêu Mộng sợ đến mức cả người căng cứng.
Không dám thở mạnh.
Ngón tay của anh ta, khẽ chạm lên da mặt cô,
Nhẹ như thế, cẩn thận như thế, dường như cô là trân bảo của anh ta.
Trái tim Tiêu Mộng bắt đầu đập nhanh hơn, hô hấp bắt đầu gấp gáp hơn, mắt chớp liên hồi.
Quá, quá căng thẳng…
Cuối cùng, ngón tay của Trần Tư Khải, khẽ vuốt qua môi cô,
Dọc theo viền môi, vuốt nhẹ yêu thương,
CHƯƠNG 89 89 TÔI ĐÃ THÍCH EM
Chưa từng để ý đến ai,
Kiêu ngạo giống như bậc đế vương,
Hihi… không ngờ…
Cậu nhìn cái người phụ nữ Tiêu Mộng này xem, cậu yếu đuối như mèo vậy.
Yeah! Hời rồi!
Trần Tư Khải ôm Tiêu Mộng vào lòng, vẫn suy nghĩ chu đáo như trước,
Không hề quay đầu, nói rõ ràng:
“Diệc Hàn, vừa rồi không phải nói mắt cậu díp vào sao?
Còn không về nghỉ ngơi đi?”
“Hả? À… Đúng thế đúng thế, tôi buồn ngủ lắm,
Vậy tôi đi trước nhé!”
Lưu Diệc Hàn trợn tơ mắt, trán đầy mồ hôi lạnh.
ĐM, Tư Khải ơi là Tư Khải, nói cậu không phải là con người, tuyệt đối không oan chút nào,
Đã lúc này rồi, cậu vẫn nhớ đuổi tôi đi?
Lưu Diệc Hàn cầm áo khoác, nhanh chóng trốn đi.
Tiêu Mộng vừa nhìn, trong căn phòng chỉ còn lại mình cô và anh ta,
Hơn nữa, hiện giờ cô còn đang ở trong vòng tay một tên say rượu,
Cô bắt đầu hoảng loạn.
“Này, này, anh ôm tôi làm gì, nóng quá, buông tôi ra.”
Cô vặn vẹo trong lòng Trần Tư Khải, đương nhiên anh ta sẽ không buông cô ra,
Lại càng ôm chặt hơn.
Anh ta cúi đầu. môi anh ta và mặt cô, ngày càng gần hơn.
Cô có thể cảm nhận được, từng trận hơi nóng phả ra từ lỗ mũi anh ra.
Phả lên mặt cô… nóng bỏng, mà ngây ngất.
Mắt của anh ta, nhìn sâu vào cô,
Dường như mắt của anh ta như một hồ nước sâu, có thể hấp dẫn cô bước vào.
Cô dán chặt lên bờ ngực của anh ta,
Cơ ngược săn chắc mà cứng rắn,
Đương nhiên, còn tỏa ra hơi ấm nam tính,
Tiêu Mộng là một cô bé mẫn cảm,
Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch bên ngực trái của Trần Tư Khải.
Đó là lực đập rất mạnh, khiến trái tim cô cũng rung động theo,
Tiêu Mộng cảm thấy, trái tim cô bỗng đập loạn nhịp.
Trần Tư Khải nhìn chằm chằm Tiêu Mộng, cô nhìn vàoi mắt anh ta, hơi run rẩy.
Tay của anh ta, khẽ nhấc lên,
Dịu dàng khẽ lướt qua tai cô,
Vuốt theo tóc cô…
Động tác chậm rãi mà tiềm ẩn nguy hiểm này của anh ta, khiến Tiêu Mộng sợ đến mức cả người căng cứng.
Không dám thở mạnh.
Ngón tay của anh ta, khẽ chạm lên da mặt cô,
Nhẹ như thế, cẩn thận như thế, dường như cô là trân bảo của anh ta.
Trái tim Tiêu Mộng bắt đầu đập nhanh hơn, hô hấp bắt đầu gấp gáp hơn, mắt chớp liên hồi.
Quá, quá căng thẳng…
Cuối cùng, ngón tay của Trần Tư Khải, khẽ vuốt qua môi cô,
Dọc theo viền môi, vuốt nhẹ yêu thương,
CHƯƠNG 89 89 TÔI ĐÃ THÍCH EM
Chưa từng để ý đến ai,
Kiêu ngạo giống như bậc đế vương,
Hihi… không ngờ…
Cậu nhìn cái người phụ nữ Tiêu Mộng này xem, cậu yếu đuối như mèo vậy.
Yeah! Hời rồi!
Trần Tư Khải ôm Tiêu Mộng vào lòng, vẫn suy nghĩ chu đáo như trước,
Không hề quay đầu, nói rõ ràng:
“Diệc Hàn, vừa rồi không phải nói mắt cậu díp vào sao?
Còn không về nghỉ ngơi đi?”
“Hả? À… Đúng thế đúng thế, tôi buồn ngủ lắm,
Vậy tôi đi trước nhé!”
Lưu Diệc Hàn trợn tơ mắt, trán đầy mồ hôi lạnh.
ĐM, Tư Khải ơi là Tư Khải, nói cậu không phải là con người, tuyệt đối không oan chút nào,
Đã lúc này rồi, cậu vẫn nhớ đuổi tôi đi?
Lưu Diệc Hàn cầm áo khoác, nhanh chóng trốn đi.
Tiêu Mộng vừa nhìn, trong căn phòng chỉ còn lại mình cô và anh ta,
Hơn nữa, hiện giờ cô còn đang ở trong vòng tay một tên say rượu,
Cô bắt đầu hoảng loạn.
“Này, này, anh ôm tôi làm gì, nóng quá, buông tôi ra.”
Cô vặn vẹo trong lòng Trần Tư Khải, đương nhiên anh ta sẽ không buông cô ra,
Lại càng ôm chặt hơn.
Anh ta cúi đầu. môi anh ta và mặt cô, ngày càng gần hơn.
Cô có thể cảm nhận được, từng trận hơi nóng phả ra từ lỗ mũi anh ra.
Phả lên mặt cô… nóng bỏng, mà ngây ngất.
Mắt của anh ta, nhìn sâu vào cô,
Dường như mắt của anh ta như một hồ nước sâu, có thể hấp dẫn cô bước vào.
Cô dán chặt lên bờ ngực của anh ta,
Cơ ngược săn chắc mà cứng rắn,
Đương nhiên, còn tỏa ra hơi ấm nam tính,
Tiêu Mộng là một cô bé mẫn cảm,
Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch bên ngực trái của Trần Tư Khải.
Đó là lực đập rất mạnh, khiến trái tim cô cũng rung động theo,
Tiêu Mộng cảm thấy, trái tim cô bỗng đập loạn nhịp.
Trần Tư Khải nhìn chằm chằm Tiêu Mộng, cô nhìn vàoi mắt anh ta, hơi run rẩy.
Tay của anh ta, khẽ nhấc lên,
Dịu dàng khẽ lướt qua tai cô,
Vuốt theo tóc cô…
Động tác chậm rãi mà tiềm ẩn nguy hiểm này của anh ta, khiến Tiêu Mộng sợ đến mức cả người căng cứng.
Không dám thở mạnh.
Ngón tay của anh ta, khẽ chạm lên da mặt cô,
Nhẹ như thế, cẩn thận như thế, dường như cô là trân bảo của anh ta.
Trái tim Tiêu Mộng bắt đầu đập nhanh hơn, hô hấp bắt đầu gấp gáp hơn, mắt chớp liên hồi.
Quá, quá căng thẳng…
Cuối cùng, ngón tay của Trần Tư Khải, khẽ vuốt qua môi cô,
Dọc theo viền môi, vuốt nhẹ yêu thương,