A… Tiêu Mộng không nói được lời nào,
Chỉ cảm thấy, khi Tô Lam nói, cô cảm thấy rất đau lòng, rất đau lòng.
Rốt cuộc cô ta đã trải qua chuyện đau lòng như nào chứ?
Khiến cô ta trở nên u buồn như này?
“Tô Lam, muộn lắm rồi, chị về nhà đi!
Tôi còn phải đi làm thêm, tôi không thể nói chuyện với chị nữa.
Nhân lúc đường còn đông người, chị mau về nhà đi?
Đúng rồi, chị có tiền lẻ đi xe buýt chưa?
Ở chỗ tôi có, tôi cho chị nha.”
Lúc này Tô Lam mới hơi ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Mộng,
Nói: “Cô thật tốt. Cảm ơn cô, tôi có tiền.
Không phải cô còn có việc sao, cô mau đi đi. Giờ tôi cũng nên về nhà rồi.”
“Ừ, chị mau về nhà đi! Vậy tôi đi trước đây.
Tạm biệt.”
Tô lam luôn mỉm cười dịu dàng như thế, không nhìn ra được cảm xúc thật sự của cô ta,
Là buồn?
Hay là vui?
“Ừ, tạm biệt.”
Tiêu Mộng ù té chạy đi, chạy vài chục mét, cô bỗng dừng lại,
Xoay người, hét lên:
“Tô lam! Tôi sẽ gọi điện cho chị!
Ngoài ra, Tô Lam, chị còn xinh đẹp hơn tên của chị! Tạm biệt!”
Tiêu Mộng vẫy tay rất mạnh, nhếch mép cười,
Lúc này mới quay người chạy đi.
Tô Lam nhìn Tiêu Mộng ngày càng đi xa, mắt cô ta, dần hồng lên.
Trên thế giới này… Vậy mà còn có người ấm áp như này…
Tiêu Mộng chạy mãi, cuối cùng cũng đến cửa câu lạc bộ Dạ Mị.
Tay cô chống lên đùi, thở dốc.
Chạy đến mức cả người toàn mồ hôi.
Trời ơi, tối nay vì tên xấu xa Kim Lân kia, cô kiếm ít hơn bao nhiêu tiền!
Lúc này, Tiêu Mộng mới nhớ ra, nhìn điện thoại.
“Trời ơi, sao lại nhiều cuộc gọi nhỡ thế này?
Hả? Sao lại để chế độ im lặng rồi?
Tôi không cài như thế mà! Trời ơi, điện thoại bị làm sao thế?”
Tiêu Mộng đứng trước cửa Dạ Mị, thuận tiện nghỉ một lát, thở dốc,
Đồng thời lật xem lịch sử cuộc gọi.
Chết mất chết mất…
Có mấy cuộc gọi là của Trần Tư Khải,
Còn có… Á? Sao lại còn có cuộc gọi của phó tổng giám đốc Lưu – Lưu Diệc Hàn chứ?
Cái tên người âm kia, tên người âm thích mách lẻo sau lưng kia, anh ta tìm cô làm gì?
Muốn nói gì chứ?
Xì…
“Tôi không thèm để ý đến tên người âm nhà anh! Dù sao giờ tôi cũng từ chức rồi,
Tôi không phải cấp dưới của các anh nữa, tôi xem xem các anh còn làm gì được tôi?”
Mặc dù nói xả hận như thế, nhưng Tiêu Mộng vẫn lịch sự gọi lại cho Lưu Diệc Hàn.
Kêu vài tiếng, liền thông máy.
“Cuối cùng cô cũng thấy cuộc gọi nhỡ rồi sao? Sao giờ cô mới gọi lại cho tôi hả?
CHƯƠNG 86 MƯỢN RƯỢU GIẢI SẦU
A… Tiêu Mộng không nói được lời nào,
Chỉ cảm thấy, khi Tô Lam nói, cô cảm thấy rất đau lòng, rất đau lòng.
Rốt cuộc cô ta đã trải qua chuyện đau lòng như nào chứ?
Khiến cô ta trở nên u buồn như này?
“Tô Lam, muộn lắm rồi, chị về nhà đi!
Tôi còn phải đi làm thêm, tôi không thể nói chuyện với chị nữa.
Nhân lúc đường còn đông người, chị mau về nhà đi?
Đúng rồi, chị có tiền lẻ đi xe buýt chưa?
Ở chỗ tôi có, tôi cho chị nha.”
Lúc này Tô Lam mới hơi ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Mộng,
Nói: “Cô thật tốt. Cảm ơn cô, tôi có tiền.
Không phải cô còn có việc sao, cô mau đi đi. Giờ tôi cũng nên về nhà rồi.”
“Ừ, chị mau về nhà đi! Vậy tôi đi trước đây.
Tạm biệt.”
Tô lam luôn mỉm cười dịu dàng như thế, không nhìn ra được cảm xúc thật sự của cô ta,
Là buồn?
Hay là vui?
“Ừ, tạm biệt.”
Tiêu Mộng ù té chạy đi, chạy vài chục mét, cô bỗng dừng lại,
Xoay người, hét lên:
“Tô lam! Tôi sẽ gọi điện cho chị!
Ngoài ra, Tô Lam, chị còn xinh đẹp hơn tên của chị! Tạm biệt!”
Tiêu Mộng vẫy tay rất mạnh, nhếch mép cười,
Lúc này mới quay người chạy đi.
Tô Lam nhìn Tiêu Mộng ngày càng đi xa, mắt cô ta, dần hồng lên.
Trên thế giới này… Vậy mà còn có người ấm áp như này…
Tiêu Mộng chạy mãi, cuối cùng cũng đến cửa câu lạc bộ Dạ Mị.
Tay cô chống lên đùi, thở dốc.
Chạy đến mức cả người toàn mồ hôi.
Trời ơi, tối nay vì tên xấu xa Kim Lân kia, cô kiếm ít hơn bao nhiêu tiền!
Lúc này, Tiêu Mộng mới nhớ ra, nhìn điện thoại.
“Trời ơi, sao lại nhiều cuộc gọi nhỡ thế này?
Hả? Sao lại để chế độ im lặng rồi?
Tôi không cài như thế mà! Trời ơi, điện thoại bị làm sao thế?”
Tiêu Mộng đứng trước cửa Dạ Mị, thuận tiện nghỉ một lát, thở dốc,
Đồng thời lật xem lịch sử cuộc gọi.
Chết mất chết mất…
Có mấy cuộc gọi là của Trần Tư Khải,
Còn có… Á? Sao lại còn có cuộc gọi của phó tổng giám đốc Lưu – Lưu Diệc Hàn chứ?
Cái tên người âm kia, tên người âm thích mách lẻo sau lưng kia, anh ta tìm cô làm gì?
Muốn nói gì chứ?
Xì…
“Tôi không thèm để ý đến tên người âm nhà anh! Dù sao giờ tôi cũng từ chức rồi,
Tôi không phải cấp dưới của các anh nữa, tôi xem xem các anh còn làm gì được tôi?”
Mặc dù nói xả hận như thế, nhưng Tiêu Mộng vẫn lịch sự gọi lại cho Lưu Diệc Hàn.
Kêu vài tiếng, liền thông máy.
“Cuối cùng cô cũng thấy cuộc gọi nhỡ rồi sao? Sao giờ cô mới gọi lại cho tôi hả?
CHƯƠNG 86 MƯỢN RƯỢU GIẢI SẦU
A… Tiêu Mộng không nói được lời nào,
Chỉ cảm thấy, khi Tô Lam nói, cô cảm thấy rất đau lòng, rất đau lòng.
Rốt cuộc cô ta đã trải qua chuyện đau lòng như nào chứ?
Khiến cô ta trở nên u buồn như này?
“Tô Lam, muộn lắm rồi, chị về nhà đi!
Tôi còn phải đi làm thêm, tôi không thể nói chuyện với chị nữa.
Nhân lúc đường còn đông người, chị mau về nhà đi?
Đúng rồi, chị có tiền lẻ đi xe buýt chưa?
Ở chỗ tôi có, tôi cho chị nha.”
Lúc này Tô Lam mới hơi ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Mộng,
Nói: “Cô thật tốt. Cảm ơn cô, tôi có tiền.
Không phải cô còn có việc sao, cô mau đi đi. Giờ tôi cũng nên về nhà rồi.”
“Ừ, chị mau về nhà đi! Vậy tôi đi trước đây.
Tạm biệt.”
Tô lam luôn mỉm cười dịu dàng như thế, không nhìn ra được cảm xúc thật sự của cô ta,
Là buồn?
Hay là vui?
“Ừ, tạm biệt.”
Tiêu Mộng ù té chạy đi, chạy vài chục mét, cô bỗng dừng lại,
Xoay người, hét lên:
“Tô lam! Tôi sẽ gọi điện cho chị!
Ngoài ra, Tô Lam, chị còn xinh đẹp hơn tên của chị! Tạm biệt!”
Tiêu Mộng vẫy tay rất mạnh, nhếch mép cười,
Lúc này mới quay người chạy đi.
Tô Lam nhìn Tiêu Mộng ngày càng đi xa, mắt cô ta, dần hồng lên.
Trên thế giới này… Vậy mà còn có người ấm áp như này…
Tiêu Mộng chạy mãi, cuối cùng cũng đến cửa câu lạc bộ Dạ Mị.
Tay cô chống lên đùi, thở dốc.
Chạy đến mức cả người toàn mồ hôi.
Trời ơi, tối nay vì tên xấu xa Kim Lân kia, cô kiếm ít hơn bao nhiêu tiền!
Lúc này, Tiêu Mộng mới nhớ ra, nhìn điện thoại.
“Trời ơi, sao lại nhiều cuộc gọi nhỡ thế này?
Hả? Sao lại để chế độ im lặng rồi?
Tôi không cài như thế mà! Trời ơi, điện thoại bị làm sao thế?”
Tiêu Mộng đứng trước cửa Dạ Mị, thuận tiện nghỉ một lát, thở dốc,
Đồng thời lật xem lịch sử cuộc gọi.
Chết mất chết mất…
Có mấy cuộc gọi là của Trần Tư Khải,
Còn có… Á? Sao lại còn có cuộc gọi của phó tổng giám đốc Lưu – Lưu Diệc Hàn chứ?
Cái tên người âm kia, tên người âm thích mách lẻo sau lưng kia, anh ta tìm cô làm gì?
Muốn nói gì chứ?
Xì…
“Tôi không thèm để ý đến tên người âm nhà anh! Dù sao giờ tôi cũng từ chức rồi,
Tôi không phải cấp dưới của các anh nữa, tôi xem xem các anh còn làm gì được tôi?”
Mặc dù nói xả hận như thế, nhưng Tiêu Mộng vẫn lịch sự gọi lại cho Lưu Diệc Hàn.
Kêu vài tiếng, liền thông máy.
“Cuối cùng cô cũng thấy cuộc gọi nhỡ rồi sao? Sao giờ cô mới gọi lại cho tôi hả?