"Bạn học Tiêu Mộng, tôi nghĩ bạn đã tiếp nhận mười hai năm giáo dục, cũng đã hiểu được những lời vừa rồi của tôi rồi chứ?” Trần Tư Khải chậm rãi đứng dậy, bước chân nhàn nhã, từng bước đi về phía Tiêu Mộng, anh rất lịch lãm và rất có phong thái, lúc đi tới, vẻ mặt đó, thần thái đó, khí chất đó giống như đế vương đang tản bộ! Thế nhưng, khí thế đó rõ ràng khiến cho cô cảm thấy, dường như anh đang muốn nuốt sống cô!
Trần đại tổng tài này tuổi tác không lớn, dáng dấp lại còn như một bức họa, nhưng vì sao khi tới gần, ánh mắt lại dọa người như vậy? Giống như muốn ăn thịt người!
"Lý do, hiểu... Anh đi làm "vịt", giá vịt một đêm là ba mươi tỷ…? Trần Tư Khải hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: “Bỏ từ vịt vịt kia đi!”
"A, nha... giá một đêm của anh là ba mươi tỷ…”
"Ừm, lúc nào thì đưa tiền?"
"Tôi... Tôi không có …”
Trần Tư Khải cuối cùng cũng mỉm cười, môi đỏ giương lên: "Đương nhiên cô sẽ không trả nổi. Cô nói xem, cô làm thế nào để trả cho tôi ba mươi tỷ bây giờ?”
Bờ môi của hai người quá gần, hơi thở ấm nóng thơm ngát của anh tất cả đều phun trên mặt Tiêu Mộng, nướng cho cô rối loạn, con mắt dường như không thể mở ra được.
"Tổng giám đốc Trần, anh có thể giảm giá một chút được không?”
Tiêu Mộng quệt miệng, nghen ngào đau thương nói.
Trần Tư Khải đột nhiên quay mặt sang, không cho Tiêu Mộng nhìn thấy nét mặt của anh, sau đó cười trộm hai lần.
Ha ha, cô nhóc này... Quá thú vị, hạ giá sao?
CHƯƠNG 8: LÀM ĐỒ CHƠI NHỎ CỦA TÔI
"Bạn học Tiêu Mộng, tôi nghĩ bạn đã tiếp nhận mười hai năm giáo dục, cũng đã hiểu được những lời vừa rồi của tôi rồi chứ?” Trần Tư Khải chậm rãi đứng dậy, bước chân nhàn nhã, từng bước đi về phía Tiêu Mộng, anh rất lịch lãm và rất có phong thái, lúc đi tới, vẻ mặt đó, thần thái đó, khí chất đó giống như đế vương đang tản bộ! Thế nhưng, khí thế đó rõ ràng khiến cho cô cảm thấy, dường như anh đang muốn nuốt sống cô!
Trần đại tổng tài này tuổi tác không lớn, dáng dấp lại còn như một bức họa, nhưng vì sao khi tới gần, ánh mắt lại dọa người như vậy? Giống như muốn ăn thịt người!
"Lý do, hiểu... Anh đi làm "vịt", giá vịt một đêm là ba mươi tỷ…? Trần Tư Khải hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: “Bỏ từ vịt vịt kia đi!”
"A, nha... giá một đêm của anh là ba mươi tỷ…”
"Ừm, lúc nào thì đưa tiền?"
"Tôi... Tôi không có …”
Trần Tư Khải cuối cùng cũng mỉm cười, môi đỏ giương lên: "Đương nhiên cô sẽ không trả nổi. Cô nói xem, cô làm thế nào để trả cho tôi ba mươi tỷ bây giờ?”
Bờ môi của hai người quá gần, hơi thở ấm nóng thơm ngát của anh tất cả đều phun trên mặt Tiêu Mộng, nướng cho cô rối loạn, con mắt dường như không thể mở ra được.
"Tổng giám đốc Trần, anh có thể giảm giá một chút được không?”
Tiêu Mộng quệt miệng, nghen ngào đau thương nói.
Trần Tư Khải đột nhiên quay mặt sang, không cho Tiêu Mộng nhìn thấy nét mặt của anh, sau đó cười trộm hai lần.
Ha ha, cô nhóc này... Quá thú vị, hạ giá sao?
CHƯƠNG 8: LÀM ĐỒ CHƠI NHỎ CỦA TÔI
"Bạn học Tiêu Mộng, tôi nghĩ bạn đã tiếp nhận mười hai năm giáo dục, cũng đã hiểu được những lời vừa rồi của tôi rồi chứ?” Trần Tư Khải chậm rãi đứng dậy, bước chân nhàn nhã, từng bước đi về phía Tiêu Mộng, anh rất lịch lãm và rất có phong thái, lúc đi tới, vẻ mặt đó, thần thái đó, khí chất đó giống như đế vương đang tản bộ! Thế nhưng, khí thế đó rõ ràng khiến cho cô cảm thấy, dường như anh đang muốn nuốt sống cô!
Trần đại tổng tài này tuổi tác không lớn, dáng dấp lại còn như một bức họa, nhưng vì sao khi tới gần, ánh mắt lại dọa người như vậy? Giống như muốn ăn thịt người!
"Lý do, hiểu... Anh đi làm "vịt", giá vịt một đêm là ba mươi tỷ…? Trần Tư Khải hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: “Bỏ từ vịt vịt kia đi!”
"A, nha... giá một đêm của anh là ba mươi tỷ…”
"Ừm, lúc nào thì đưa tiền?"
"Tôi... Tôi không có …”
Trần Tư Khải cuối cùng cũng mỉm cười, môi đỏ giương lên: "Đương nhiên cô sẽ không trả nổi. Cô nói xem, cô làm thế nào để trả cho tôi ba mươi tỷ bây giờ?”
Bờ môi của hai người quá gần, hơi thở ấm nóng thơm ngát của anh tất cả đều phun trên mặt Tiêu Mộng, nướng cho cô rối loạn, con mắt dường như không thể mở ra được.
"Tổng giám đốc Trần, anh có thể giảm giá một chút được không?”
Tiêu Mộng quệt miệng, nghen ngào đau thương nói.
Trần Tư Khải đột nhiên quay mặt sang, không cho Tiêu Mộng nhìn thấy nét mặt của anh, sau đó cười trộm hai lần.
Ha ha, cô nhóc này... Quá thú vị, hạ giá sao?