"Tôi thật sự không ăn, tôi đã no căng rồi! Không ăn!"
"Ừm, thật sự không ăn sao."
Tiêu Mộng rướn cổ lên nhìn vào bình giữ nhiệt.
Bà nội ơi, còn thừa nhiều như vậy.
Nhìn thế này ít nhất cũng phải còn hai bát.
"Vậy tôi sẽ ăn hết phần còn lại, dù sang vứt đi cũng rất tiếc.”
"Không được!"
Kim Lân lại đột nhiên quát to một tiếng, khiến Tiêu Mộng giật mình.
"A? Vì sao không được? Anh vẫn còn ăn sao?"
"Tôi, tôi không ăn..."
"Vậy nếu anh đã không ăn, tôi sẽ ăn, thời tiết cũng rất nóng, không ăn sẽ rất lãng phí."
"Không được! Em đừng ăn!"
Kim Lân thở dài, bứt tóc, nói:
"Thuộc hạ của tôi vẫn chưa ăn, để lại cho anh ta ăn, em đừng ăn."
Tiêu Mộng bất đắc dĩ, chỉ có thể đặt thìa xuống.
Cô liếc nhìn Kim Lân một cái.
Hừ, hóa ra những kẻ có tiền đều rất keo kiệt.
Một chút mì hoành thánh này cũng để ở trong mắt, cô muốn nếm một chút cũng không cho.
Gian thương đúng là gian thương.
"Aiya! Tôi phải đi, không còn thời gian rồi. Trước một giờ rưỡi chiều này tôi phải đến công ty. Còn có một số việc vẫn chưa làm xong. Hơn nữa, xe buýt chạy trên đường cũng tốn rất nhiêu thời gian. Vậy anh nghỉ ngơi thật tốt đi, cậu Kim, tôi phải đi."
Kim Lân cúi mặt xuống, cũng không biết nên khuyên thế nào, anh ta uể oải gật đầu: "Vậy buổi tối em còn đến thăm tôi không?”
"Ách? Buổi tối sao? Buổi tối không được rồi, tôi phải đi làm ở Dạ Mị.”
"Đến đi, đến đi, tôi gọi điện thoại cho anh năm, để anh ấy cho em một ngày nghĩ, cũng không trừ tiền lương của em, như vậy được rồi chứ?”
Tiêu Mộng nhăn nhăn nhỏ lông mày.
Nếu không đến Dạ Mị, cũng không phải vì vấn đề tiền lương, mà là tiền boa ở đó rất cao, nếu không đi sẽ không có cách nào kiếm tiền boa.
CHƯƠNG 73: CẬU CHỦ ĐÂY LÀ SỐ PHẬN GÌ?
"Tôi thật sự không ăn, tôi đã no căng rồi! Không ăn!"
"Ừm, thật sự không ăn sao."
Tiêu Mộng rướn cổ lên nhìn vào bình giữ nhiệt.
Bà nội ơi, còn thừa nhiều như vậy.
Nhìn thế này ít nhất cũng phải còn hai bát.
"Vậy tôi sẽ ăn hết phần còn lại, dù sang vứt đi cũng rất tiếc.”
"Không được!"
Kim Lân lại đột nhiên quát to một tiếng, khiến Tiêu Mộng giật mình.
"A? Vì sao không được? Anh vẫn còn ăn sao?"
"Tôi, tôi không ăn..."
"Vậy nếu anh đã không ăn, tôi sẽ ăn, thời tiết cũng rất nóng, không ăn sẽ rất lãng phí."
"Không được! Em đừng ăn!"
Kim Lân thở dài, bứt tóc, nói:
"Thuộc hạ của tôi vẫn chưa ăn, để lại cho anh ta ăn, em đừng ăn."
Tiêu Mộng bất đắc dĩ, chỉ có thể đặt thìa xuống.
Cô liếc nhìn Kim Lân một cái.
Hừ, hóa ra những kẻ có tiền đều rất keo kiệt.
Một chút mì hoành thánh này cũng để ở trong mắt, cô muốn nếm một chút cũng không cho.
Gian thương đúng là gian thương.
"Aiya! Tôi phải đi, không còn thời gian rồi. Trước một giờ rưỡi chiều này tôi phải đến công ty. Còn có một số việc vẫn chưa làm xong. Hơn nữa, xe buýt chạy trên đường cũng tốn rất nhiêu thời gian. Vậy anh nghỉ ngơi thật tốt đi, cậu Kim, tôi phải đi."
Kim Lân cúi mặt xuống, cũng không biết nên khuyên thế nào, anh ta uể oải gật đầu: "Vậy buổi tối em còn đến thăm tôi không?”
"Ách? Buổi tối sao? Buổi tối không được rồi, tôi phải đi làm ở Dạ Mị.”
"Đến đi, đến đi, tôi gọi điện thoại cho anh năm, để anh ấy cho em một ngày nghĩ, cũng không trừ tiền lương của em, như vậy được rồi chứ?”
Tiêu Mộng nhăn nhăn nhỏ lông mày.
Nếu không đến Dạ Mị, cũng không phải vì vấn đề tiền lương, mà là tiền boa ở đó rất cao, nếu không đi sẽ không có cách nào kiếm tiền boa.
CHƯƠNG 73: CẬU CHỦ ĐÂY LÀ SỐ PHẬN GÌ?
"Tôi thật sự không ăn, tôi đã no căng rồi! Không ăn!"
"Ừm, thật sự không ăn sao."
Tiêu Mộng rướn cổ lên nhìn vào bình giữ nhiệt.
Bà nội ơi, còn thừa nhiều như vậy.
Nhìn thế này ít nhất cũng phải còn hai bát.
"Vậy tôi sẽ ăn hết phần còn lại, dù sang vứt đi cũng rất tiếc.”
"Không được!"
Kim Lân lại đột nhiên quát to một tiếng, khiến Tiêu Mộng giật mình.
"A? Vì sao không được? Anh vẫn còn ăn sao?"
"Tôi, tôi không ăn..."
"Vậy nếu anh đã không ăn, tôi sẽ ăn, thời tiết cũng rất nóng, không ăn sẽ rất lãng phí."
"Không được! Em đừng ăn!"
Kim Lân thở dài, bứt tóc, nói:
"Thuộc hạ của tôi vẫn chưa ăn, để lại cho anh ta ăn, em đừng ăn."
Tiêu Mộng bất đắc dĩ, chỉ có thể đặt thìa xuống.
Cô liếc nhìn Kim Lân một cái.
Hừ, hóa ra những kẻ có tiền đều rất keo kiệt.
Một chút mì hoành thánh này cũng để ở trong mắt, cô muốn nếm một chút cũng không cho.
Gian thương đúng là gian thương.
"Aiya! Tôi phải đi, không còn thời gian rồi. Trước một giờ rưỡi chiều này tôi phải đến công ty. Còn có một số việc vẫn chưa làm xong. Hơn nữa, xe buýt chạy trên đường cũng tốn rất nhiêu thời gian. Vậy anh nghỉ ngơi thật tốt đi, cậu Kim, tôi phải đi."
Kim Lân cúi mặt xuống, cũng không biết nên khuyên thế nào, anh ta uể oải gật đầu: "Vậy buổi tối em còn đến thăm tôi không?”
"Ách? Buổi tối sao? Buổi tối không được rồi, tôi phải đi làm ở Dạ Mị.”
"Đến đi, đến đi, tôi gọi điện thoại cho anh năm, để anh ấy cho em một ngày nghĩ, cũng không trừ tiền lương của em, như vậy được rồi chứ?”
Tiêu Mộng nhăn nhăn nhỏ lông mày.
Nếu không đến Dạ Mị, cũng không phải vì vấn đề tiền lương, mà là tiền boa ở đó rất cao, nếu không đi sẽ không có cách nào kiếm tiền boa.