Tiêu Mộng lập thức lè lưỡi, rụt cổ lại: “Em? Em chẳng dám đâu! Lỡ như bị đuổi việc thì phải làm sao? Em vẫn nên cùng chị chen nhau trong mấy cái thang máy này thì hơn.”
“Hahaha, Tiêu Mộng, em và mọi người không giống nhau.”
Tiêu Mông vẫn không hiểu, tại sao cô lại không giống mọi người.
“Thang máy đến rồi, mau đi đi Tiêu Mộng.”
Chị Tố Trân là người tay mắt lanh lẹ, thang máy vừa mở ra, cô ta là người đầu tiên xông vào, tuy rằng vốn dĩ cô ta ở vòng ngoài cùng.
Thân thủ kia…Hơ hơ, Tiêu Mộng lại cảm thấy cảm khái.
Thân thủ cướp thang máy này, có thể nói là cao thủ giang hồ.
Đợi cho đến khi Tiêu Mộng đứng vào thang máy…
“Tít!” còi báo động báo động rồi.
Tất cả mọi người dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tiêu Mộng.
Tiêu Mộng le lưỡi dở khóc dở cười: “Hihi, là tôi đó, là tôi vượt quá trọng tải rồi.”
Cô cực kì không cam tâm tình nguyện bước ra, mọi người chen chúc nhau như kiến trong thang máy lúc này đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cửa thang máy còn chưa đóng, thang máy chuyên dụng của Trần Tư Khải liền mở ra. Lưu Diệc Hàn bộ dáng tự nhiên bước vào thang máy, tay đút túi quần, đầu tóc chỉnh tề.
Anh ta vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiêu Mộng. Anh nghĩ một lát liền vẫy tay với Tiêu Mộng.
“Này, Tiêu Mộng, vào thang máy này đi”
Ôi!
Chị Tố Trân và tất cả người trong thang máy đều hít một ngụm khí lạnh.
Người không tai tiếng như phó tổng giám đốc Lưu vậy mà lại chủ động mời Tiêu Mộng đi thang máy chuyên dụng.
Phó tổng giám đốc Lưu trước nay chưa từng mời bất cứ ai đi thang máy kia cả.
Chưa bao giờ!
Mà nay…phó tổng giám đốc Lưu lại vẫy tay với cô gái Tiêu Mộng kia…
Vẫy tay…có nghĩa là có cảm tình…
Có cảm tình…là điều kiện tiên quyết của tình yêu!
OMG!
Tiêu Mộng này tốt số như vậy sao!
Đã là cái gì mà trợ lý có ý nghĩa đặc thù của Trần tổng, nghe nói còn mắt la mày lém với Trần tổng…
Mà giờ Lưu phó tổng và cô ta lại có quan hệ…
Thật là thức tạp!
Cho nên nói, có chí chẳng do tuổi tác mà!
Đừng nhìn Tiêu Mộng người ta ít tuổi, thủ đoạn thực sự lợi lại.