Sau đó lại quay sang nhìn Tiêu Mộng. Tiêu Mộng lập tức quay mặt về phía bên ngoài, không dám đối diện với anh.
Trong lòng cô không ngừng kêu ca: Trời ạ trời ạ trời ạ, cô sắp phát điên rồi, điên mất thôi!
“Mấy người này... chết hết rồi sao? Tại sao vẫn nằm im một chỗ không động đậy gì chứ?” Tiêu Mộng tò mò hỏi
Tất nhiên là chết rồi!
Trần Tư Khải khẽ nói thầm trong đầu, nở một nụ cười thản nhiên, trả lời rõ ràng rành mạch:
“Sao thế được, sao lại chết được chứ!
Chỉ là bọn họ đang hôn mê thôi, không sao đâu, một lát nữa liền tỉnh lại ngay ấy mà”
“Ừm.. vậy thì tốt, vậy thì tốt. Tôi cứ nghĩ là họ chết rồi cơ. Nếu họ chết thì anh gặp chuyện lớn rồi!”
Cơ mà còn gì đáng sợ hơn một kẻ giết người không ghê tay như Trần Tư Khải cơ chứ?
Trần Tư Khải quay sang cười với cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Xã hội này có luật pháp cai quản, làm gì có chuyện tùy tiện giết người được?
Hahahaha, em xem nhiều phim xã hội đen quá rồi đấy!”
Tiêu Mộng quay lại, phồng má tức giận nhìn chằm chằm Trần Tư Khải oán trách: “Cười cái đầu anh! Tôi thích xem phim xã hội đen thì đã sao? Có tội à? Còn nữa, anh không được phép xoa đầu tôi, tóc tôi rối hết lên rồi đây này!”
“Được rồi, tóc của em rất thú vị, rất mượt, giống như Tuyết Nhi trước kia vậy”
Dứt lời, Trần Tư Khải liền cố ý xoa đầu Tiêu Mộng khiến cô tức đến mức giơ tay lên tóm lấy tay anh.
“Không được xoa! Không được xoa! Tuyết Nhi? Tuyết Nhi trước kia của anh? Đấy là ai vậy?”
Bạn gái Trần gấu xấu xa tên là Tuyết Nhi sao? Tiêu Mộng nheo mắt suy nghĩ.
“À, Tuyết Nhi sao? Trước kia tôi có nuôi một con chó rất đáng yêu. Lông của nó giống như tóc em vậy, sờ vào mềm mại như nhung, rất thú vị”
Mặt Tiêu Mộng ngay tức khắc liền tối sầm lại, hét lên: “Trần gấu xấu xa! Anh không thể nói ra được câu nào giống tiếng người đúng không?
Anh dám so sánh tôi với con chó nhà anh! Aaaaaaaa!”
Trần Tư Khải bỗng nhiên thốt ra một câu: “Trần gấu xấu xa? Em đang nói ai vậy?”
Thôi xong (⊙_⊙)
Tiêu Mộng sững người.