Dáng vẻ không tim không phổi đó của cô lại ngây thơ đáng yêu vô cùng, dẫn đến từng trận lửa nóng trong tim Kim Lân.
Anh không những không rời đi mà còn tiến lại gần cô hơn.
Cái cúi người này, cả vòm ngực anh gần như đều dán lên người cô, mà khoảng cách từ mặt anh đến mặt Tiêu Mộng, chỉ cách có vài milimet!
Miệng anh phả ra từng trận hơi nóng, toàn bộ đều hướng tới mặt cô...
Nong nóng, mang theo mùi hương thanh mát của nước hoa.
Tiêu Mộng muốn khóc rồi.
Ông trời ơi, có phải làm việc tốt đều sẽ không nhận được kết quả tốt hay không!
Vì cái gì mà cô lại đâm đầu vào chứ!
Quản tên này vung bao nhiêu tiền, cô cũng không nên xông vào đây.
“Tiêu Mộng? Tên em là Tiêu Mộng, đúng không?”
“À, đúng, sao nào?”
“Tiêu Mộng?”
“Làm sao?”
Không dùng tư thế này nói chuyện thì không được sao?
Không ở khoảng cách gần sát đến mức có thể cảm nhận thấy hơi thở của nhau khi nói chuyện thì không được sao?
Ông trời ở đâu rồi... Ai đến cứu cô đi.
“Tiêu Mộng, bây giờ có một người đang nhiệt liệt theo đuổi em.”
Kim Lân chớp mắt, đôi mắt hẹp nhìn vào Tiêu Mộng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộng nhăn lại thành một nhúm, cô nghẹn ngào: “Có thể đừng theo đuổi không? Tôi không có điểm nào tốt hết, bỏ đi nhé.”
Đương nhiên cô biết, người mà tên điên này nói theo đuổi cô, chắc chắn là anh ta rồi.
Cô mới không muốn bị tên cậu chủ nhà giàu điên khùng này theo đuổi đâu, cô còn muốn sống thêm mấy năm nữa!
“Đã bắt đầu rồi thì không dừng lại được. Không tin em sờ thử xem, nó đang đập cuồng nhiệt.”
Kim Lân đột nhiên nắm lấy tay Tiêu Mộng đặt lên ngực mình, gương mặt Tiêu Mộng đỏ bừng, mắt trợn tròn.
Trời ạ, thế mà tay cô lại chạm vào ngực tên đàn ông này rồi!
Đương nhiên, còn cách một lớp áo... thế nhưng, vẫn có thể cảm nhận được trái tim, cảm giác nó đang đập thình thịch!
“A.....” Da mặt Tiêu Mộng co giật mấy cái, vội vàng rút tay về.
Vốn dĩ Kim Lân chỉ dùng một tay chống lên sô pha đã rất khó giữ thăng bằng, bị Tiêu Mộng tác động mạnh một cái, cả người Kim Lân liền đổ về phía trước.
“A...” Kim Lân cũng kêu ra tiếng.
Anh cảm thấy bản thân là đàn ông mà không giữ được thăng bằng là một chuyện rất mất mặt.
Kết quả...