Ngay cả mấy ngày trước đi Ý công tác, anh ta cũng bị Tiêu Mộng chọc cho tức giận đến mức không còn một chút tâm tình ngắm cảnh nào.
Hiện tại, gió trên biển thổi lành lạnh, anh ta cảm nhận được sự ẩm ướt trong không khí nơi đây, trên du thuyền xa hoa truỵ lạc, người đẹp hương thơm… thật sự không tồi.
Đang định uống ngụm rượu thứ hai, tầm mắt anh ta nhìn ra bên ngoài, một ngụm rượu cứ như vậy phun tới.
Má ơi! Anh ta nhìn thấy ai kia?
Mấy người đó… quen mắt đến mức không thể quen hơn!
Kim Lân… Tiêu Mộng… còn có một người bạn của Tiêu Mộng, gọi là Bạch gì đó.
Tiêu Mộng!
Tiêu Mộng lại xuất hiện ở nơi này!
Trời ạ, làm sao bây giờ?
Khang Tử cắn môi để chén rượu xuống, xông ra ngoài tựa như tên bắn.
Giờ khắc này, anh ta thật sự mặc kệ cậu chủ nhà anh ta. Suy nghĩ đầu tiên của anh ta chính là lỡ như con nhóc đơn thuần trong sáng tựa như thủy tinh kia nhìn thấy cậu chủ quyến rũ dụ dỗ một người phụ nữ mới, không biết cô sẽ khóc bao lâu.
Chỉ vì ý niệm này, Khang Tử vội vàng chạy về phía du thuyền.
Lam Nhạn bị Lôi Bạc kéo đi, trên con đường dành riêng cho người đi bộ, cô vô cùng phiền muộn.
“Tại sao lại muốn tách ra với mấy người Tiêu Mộng? Tôi cũng muốn đến buổi tiệc trên du thuyền mà cậu Kim nói, tôi chưa từng đi du thuyền đâu, tôi tò mò muốn chết. Tôi cũng muốn đi du thuyền.”
Lam Nhạn dẩu môi, dùng sức giằng tay mình ra.
Đáng tiếc, tay của cô bị Lôi Bạc nắm thật chặt, cứng rắn kéo cô đi về phía trước.
“Ôi chao, đi du thuyền làm gì chứ, chẳng thú vị gì cả. Đó chỉ là nơi mấy người giàu có tụ tập ăn uống, sau đó ngắm cảnh mà thôi. Không phải đã nói hai chúng ta sẽ đi xem phim sao?”
“Phim thì ngày nào đi xem cũng được mà, thế nhưng tiệc trên du thuyền lại rất hiếm có! Chúng ta đừng đi xem phim nữa, được không? Chúng ta cũng đi du thuyền đi.”
“Không được!” Trên mặt Lôi Bạc hiện vẻ hung dữ, anh trừng mắt nhìn Lam Nhạn.
*** Lam Nhạn bị dọa giật mình một cái, sau đó bắt đầu điên cuồng la lên, dùng sức giật tay mình ra: “Mẹ nó, thằng nhóc chết tiệt kia, anh tưởng anh là ai, dựa vào cái gì bà đây phải nghe lời anh? Xem phim cái rắm thì có gì đặc biệt? Không phải chỉ là tấm vé xem phim ba trăm ngàn thôi sao? Xem anh đau lòng kìa! Bà đây không có nhiều tiền, nhưng ba trăm ngàn thì vẫn có đủ, cho anh đó! Tôi không cần xem phim chó má gì đó với anh. Hét cái gì mà hét, anh nghĩ anh là ai mà dám đối xử với tôi như vậy!”
Lam Nhạn mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người đi đường, cô gào khóc kêu la, sau đó móc từ trong túi ra ba trăm ngàn, đang định đập tới, suy nghĩ một chút lại rút về một nửa, sau đó ném vào mặt Lôi Bạc: “Dựa vào cái gì phải cho anh ba trăm ngàn chứ. Cùng lắm tôi chỉ đền cho anh một trăm năm mươi ngàn thôi! Cầm lấy, đừng có vì chút tiền còm này mà ảo não nhé, cậu chủ Lôi! Tôi cảm thấy rất phiền, anh đừng để ý đến tôi nữa, cũng đừng có kéo tôi, càng không cần xin xỏ tôi! Phiền phức! Phiền chết mà, rống ai vậy chứ!”
Lam Nhạn trút giận xong, bỏ lại Lôi Bạc đang đờ người ra xoay người bỏ đi.
Vừa nhìn cái tư thế bước đi đó cũng biết cô nhóc đang rất tức giận.
Lôi Bạc sửng sốt mấy giây, sau đó lại cảm thấy buồn cười.
“Thật là, Lam Nhạn, vừa nãy tôi nên dùng điện thoại di động quay lại hình tượng của em. Em nhìn khắp cả nước xem có người phụ nữ nào tính tình đáng ghét như em không… Thật là, sao lại có một người phụ nữ xấu tính như vậy chứ… Này, Lam Nhạn! Lam Nhạn! Em đứng lại cho tôi…”
Lôi Bạc bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng cũng chỉ có thể chạy đuổi theo cô.