Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 383




Anna là ai chứ, cô ta đâu phải người phụ nữ bình thường.

Mấy câu này mà có thể khiến cô ta nghẹn chết được sao?

Cô ta đã từng trải qua chuyện chém giết rồi, cũng đã lăn lộn trong gió tanh mưa máu, cô ta sẽ không để ý đến những câu này đâu.

Cô ta mỉm cười, xua tay: “Ha ha, không đâu ạ, cháu thấy tính cách Tư Khải rất tốt, cháu thích cái tính này.”

Sau đó cô ta quay mặt cười với Trần Tư Khải, hệt như một con hồ ly ngửi được mùi thịt, đưa bàn tay của cô ta ra nắm lấy tay Trần Tư Khải, trâng tráo nói: “Người khác thì không biết, dù sao chúng ta hơn kém nhau hai tuổi là vừa hợp để kết hôn, có đúng không?”

Ông Trần thoáng vui vẻ, nhìn Anna.

Vẻ mặt Trần Tư Khải bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.

Ngay sau đó, anh nhanh chóng rút tay lại, còn chán ghét phất phất.

Đôi mắt gian tà liếc Anna, Trần Tư Khải lạnh lùng hừ một tiếng: “Cô Anna với tôi không thân, tất nhiên không biết sở thích của tôi. Ba tôi cũng biết tôi thích phụ nữ da trắng, làn da bánh mật… kiểu như cô Anna đây… Ha ha, không phải gu của tôi.”

Nụ cười của Anna lập tức tắt ngóm.

Mẹ kiếp cái tên này, không ngờ anh còn chán ghét cô ta? Chê cô ta đen sao? Làn bánh mật này của cô ta là thời thượng và quyến rũ nhất Âu Mỹ! Bao nhiêu người muốn phơi nắng ra được làn da này mà không có thời gian và tiền bạc đấy.

Ông Trần cũng lập tức sầm mặt, thấp giọng nói: “Nói bậy bạ! Nào có ai nói chuyện với khách như vậy? Muốn ăn đòn à?”

Mí mắt Trần Tư Khải run lên, khuôn mặt anh tuấn khôi phục lại vẻ lạnh như băng, không nhìn ra được cảm xúc.

Anna giấu đi vẻ ngượng ngùng và tức giận của cô ta, gượng gạo cười nói: “Bác trai, có thể ăn trưa chưa ạ? Cháu đói rồi.”



Ông Trần lập tức bật cười: “À, phải phải, dọn cơm. Bác già rồi, không ngờ lại thất lễ với khách quý, ha ha ha.”

*** Anna liếc Trần Tư Khải rồi đứng lên, dìu ông Trần cùng đi vào phòng ăn, nói: “Bác không già, lần đầu gặp bác cháu còn tưởng bác mới hơn ba mươi thôi đấy.”

Ông Trần cười lớn, đi được mấy bước rồi quay đầu trách Trần Tư Khải: “Tư Khải, con còn ngồi đó?”

Trần Tư Khải im lặng đứng lên.

Ông Trần đi tiếp, vừa đi vừa nói với Anna: “Nhìn thấy rồi chứ? Nuôi một đứa con trai cũng như không, con trai cẩu thả, không biết chăm sóc người già. Bác muốn có một cô con gái như cháu, vậy thì hạnh phúc biết mấy.”

Anna đáp ngay: “Bác trai cứ xem cháu như con bác là được rồi, sau này cháu sẽ thường xuyên đến thăm bác.”

“Ha ha, tốt, tốt lắm.”

Trần Tư Khải trợn trắng mắt nhìn hai người, cười khẩy mỉa mai: “Đúng là khiến người ta tởm lợm.”

Ba người cùng nhau ăn cơm, ngoài giọng của Anna thì là giọng của ông Trần.

Hầu như không nghe thấy giọng của Trần Tư Khải.

Nếu nhắc đến anh, gợi chuyện để anh nói, cùng lắm anh chỉ đáp ‘ừm’ mà thôi.

Tựa như lần này anh tới chỉ để đấu tranh với thức ăn trong đĩa thôi vậy.

Anna nhìn mà trợn mắt, tức giận nghiến răng nghiến lợi.

“Tư Khải, con đến phòng làm việc với ba.”