Cảm giác quá là tuyệt vời!
Trơn mượt, mềm mại như dải lụa, kích thích khiến anh ta tê dại.
Đôi mắt Kim Lân bừng lên một ngọn lửa, dựa tới, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên lưng cô.
Đầu lưỡi bay lượn, liếm múi bờ lưng trắng nõn của cô.
Cả người anh ta cứ thế run lên.
Ngửi lấy mùi thơm mát nhè nhẹ trên người cô, chạm vào da thịt mềm mại của cô, dục vọng trong người anh ta càng ngày càng rõ ràng và mãnh liệt!
Anh ta duỗi tay qua!
Nhanh chóng thò tay vào trong chăn, ôm lấy phía trước người cô!
Khi Kim Lân đang do dự có nên làm cái hành động châm lửa này hay không, Tiêu Mộng lại khẽ động, nỉ non: “Khát quá… Tiêu Đình Nhiên, có nước không? Uống nước…”
(⊙o⊙) Á!
Kim Lân sững sờ.
Sau đó cuống quýt nói: “À, em muốn uống nước sao? Chờ chút, tôi đi lấy cho em.”
Nếu là trước kia, nếu đám phụ nữ trước kia của Kim Lân mà sai anh ta đi làm cái gì ngay lúc quan trọng như này, thì đám đó đã sớm chết cả trăm lần rồi.
Kim Lân nhanh nhẹn bước xuống giường, đi tới phòng khách, bưng một cốc nước lên: “Nào, nước đây, uống nước nào.”
Anh ta không nỡ để bé con của anh ta khát!
Kim Lân bưng nước, cực kỳ căng thẳng đi về phía Tiêu Mộng.
Nếu đỡ cô ngồi dậy uống nước… Vậy cảnh xuân phía trước của cô nhất định sẽ lộ hết ra… Trời ơi, anh ta rất nghi ngờ, có khi nào anh ta sẽ lập tức ném cốc nước đi mà đè lên người cô… *** Trần Tư Khải bảo Khang Tử lái xe tới bên ngoài cổng biệt thự bên bờ biển của Kim Lân.
Không đợi Khang Tử xuống xe, Trần Tư Khải đã nhảy xuống trước.
*** Khang Tử trợn tròn mắt, ngây người.
Ế? Cậu chủ sao thế?
Không phải cái việc hỏi han này đều là do cấp dưới làm sao?
Cậu chủ sốt ruột như thế, lại còn tự mình đi làm.
“Cậu chủ Kim nhà các người về chưa?” Trần Tư Khải đi tới chỗ bảo vệ, gõ cửa sổ.
Bảo vệ ở bên trong vốn đã ngủ, giật mình, ngồi dậy, vô thức đáp: “Ừ, về rồi.”
“Vậy, mở cửa cho tôi, tôi vào tìm cậu ấy.” Trần Tư Khải hơi nhíu mày, giống như màn đêm quỷ dị.
“Á? Vậy phải gọi điện hỏi có cho anh vào hay không…”
Trần Tư Khải lập tức thò một tay vào trong cửa sổ, giữ lấy cổ bảo vệ, kéo mạnh ra ngoài.
Tên bảo vệ kia còn chưa cầm tới điện thoại đã ngất mất rồi.
Khang Tử càng thêm ngạc nhiên.
Không phải chứ?
Vậy mà cậu chủ… lại trực tiếp động tay động chân?
Trần Tư Khải tìm được nút mở cửa, trực tiếp mở cổng ra.
Xoay người, lạnh lùng liếc nhìn Khang Tử: “Cậu còn ngây ra đó? Chê tôi có quá nhiều thời gian sao? Mau lái xe vào!”