Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 342






“Ừ, nơi này cô ứng phó một lát.” Trần Tư Khải hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Lưu Diệc Hàn, lại gầm lên: “Cậu biểu hiện thật tốt cho tôi! Dẫn cô Anna đi giới thiệu từng người một!”
Lưu Diệc Hàn cúi đầu, nói: “Ừ, tôi biết rồi.”
Trần Tư Khải bỏ lại đám người này, thản nhiên, nhàn nhã đi ra ngoài.

Vừa mới đi ra ngoài buổi tiệc, bước chân của anh ta liền thay đổi, nhanh như một cơn gió.


“ĐM!”
Trần Tư Khải sải bước vào căn phòng đã chuẩn bị, đóng sầm cửa lại, sau đó khóa trái cửa.

Bên ngoài có người của Chính Hổ Đường đang canh gác.

“ĐM! Điên mất! Tôi thật sự điên mất!” Trần Tư Khải vào phòng, hoàn toàn biến thành người khác, hoàn toàn không giống người trong tiệc rượu.

Anh ta bước nhanh đến phòng tắm, nghiêng đầu nhìn cằm mình trong gương, ĐM, phía trên quả nhiên lưu lại một vết son nhàn nhạt, buồn nôn chết mất!
Ào ào ào… Trần Tư Khải vặn vòi nước, dùng một vốc nước lạnh rửa mặt, sau đó cầm khăn mặt lau mạnh cằm, lau mãi lau ãmi, sát khí trong mắt không ngừng được, đột nhiên ném mạnh khăn mặt xuống đất, anh ta đấm mạnh lên vách tường.

Nén giận!
Hôm nay, khiến anh ta nén giận đến mức muốn giết người!
Trần Tư Khải mặt mày hung ác, bắt đầu lột quần áo, đem chiếc áo đuôi tôm đắt tiền ném vào góc tường như rác rưởi, cởi áo sơ mi ra, quần cũng cởi, chỉ còn lại chiếc quần lót trên người anh ta, anh ta giống như dã thú bị nhốt, thở hổn hển trong phòng, đi tới đi lui.


Tiêu Mộng, Tiêu Mộng, Tiêu Mộng… Vì sao tối nay em lại xuất hiện… Em có biết, bởi vì sự xuất hiện của em, trái tim tôi gần như chết lặng! Bởi vì nước mắt của em, trái tim tôi rỉ máu!
“Vì sao em lại khóc, vì sao lại khóc, vì sao?” Trần Tư Khải liên tục lẩm bẩm như thằng điên, điên cuồng đi lại trong phòng.

*** Cuối cùng, anh ta dừng lại trước cửa sổ, yếu ớt tựa trên tấm kính, tựa đầu vào, cả người mệt mỏi và thương cảm.

Đôi mắt hẹp dài mang theo một tầng hơi nước.

Đúng vậy, anh ta có trăm ngàn khó chịu không thể nói thành lời!
Anh ta vì sự “không làm gì” bất đắc dĩ đêm nay mà vô cùng áy náy và tự trách!
“Người phụ nữ của Trần Tư Khải tôi, vậy mà lại cần Kim Lân đến bảo vệ giúp sao?”
Thình thịch, thình thịch!
Nghĩ đến đây, Trần Tư Khải lại muốn phát điên, đấm vào mặt kính thủy tinh.


Nhìn cảnh đêm lấp lánh ánh đèn phía dưới, nhìn xe hơi kia qua lại không ngớt, Trần Tư Khải cười khổ một tiếng, lẩm bẩm một mình: “Người trên đời này hàng ngàn hàng vạn người, nhưng chỉ có một Tiêu Mộng… Nói em biết, khi em chịu ấm ức, khi em khóc, tôi không hề dễ chịu hơn em… Tiêu Mộng, em thật giỏi, em nắm giữ trái tim tôi…”
Nửa tiếng sau, Trần Tư Khải thay sang bộ vest trắng, trở lại buổi tiệc.

Vẫn tiêu sái khôi ngô, vẫn thờ ơ lãnh đạm, vẫn là tài ngoại giao chu đáo mà lại khéo léo như thường.

Không ai biết, nửa tiếng vừa rồi, con quỷ này suýt chút nữa phát điên rồi.

Buổi tiệc kết thúc, mọi người vô cùng vui vẻ.

Lưu Diệc Hàn chờ Trần Tư Khải, Trần Tư khải lộ ra chút mệt mỏi, một tay vỗ nhẹ đầu đi ra ngoài..